Biển Cấm

Chương 18


trướctiếp

Từ đầu tới đuôi, thì ra chỉ có ta là không biết gì, không hiểu gì.

Đoạn ký ức bị Linh Trạch phong ấn phá kén mà ra, tràn ngập trong đầu ta. Thì ra ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ rất sớm, chính mình với hắn mà nói không là gì cả.

Hắn sủng ái ta, cũng không phải bởi vì lớp vảy màu đỏ, càng không phải là do ta đặc biệt từ nhỏ, chỉ là vì… trong cơ thể ta có được thức thần của Giáng Phong.

Ta mượn thức thần của đệ đệ hắn mới không phải ngu dại, có thể nói chuyện hành động giống như người thường, Mặc Tước nói ta trở nên lanh lợi, lanh lợi cái rắm, ta vẫn là quá ngu ngốc.

Hắn cõng ta cho ta cưỡi trên lưng hắn chính là đối đãi khác biệt? Ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là cõng đệ đệ mình bơi lượn thỏa thích với cá biển, liên quan gì đến ta?

Ta chỉ là vật chứa thừa nhận hồn phách của Giáng Phong, hắn nhìn, sủng ái, dung túng, tất cả đều không phải ta. Ngay cả ‘ngoan’ hắn vẫn luôn vừa ý, cũng không phải là yêu cầu đối với ta.

Mỗi lần hắn vuốt ve tóc ta, gọi ta ‘bé ngoan’, nói ta chỉ cần ngoan, liền không cần sợ gì. Nhưng ta trước giờ đối với hắn đều thật cẩn thận, chưa từng ngỗ nghịch hắn, vì sao hắn chỉ để ý mỗi việc ta có thuận theo hay không?

Chỉ có Giáng Phong, phản nghịch khó thuần, dã tâm bừng bừng, cùng với hai chữ ‘ngoan ngoãn‘ này khác biệt như trời với đất. Mỗi lần Linh Trạch ôn nhu khen ta, nhìn như là đang nói chuyện với ta, kỳ thật đều là xuyên qua ta nói chuyện với đệ đệ yêu quý của hắn mà thôi.

Vĩnh viễn là bé ngoan của hắn, không cần phản bội hắn, ngoan ngoãn, chuyện gì cũng không cần sợ.

Buồn cười, đường đường là Bắc Hải Vương... lại xem một Dạ giao như thế thân.

“Hắn lấy xương sống của ta làm thành roi, thật sự là người ca ca nhẫn tâm a.”

Ta mở mắt ra, phát hiện thân mình đang ở bên trong một mảnh mênh mông màu trắng, dưới chân giống như là mặt đất, lại giống như biển không nhìn thấy bờ. Theo tiếng nói, cách đó không xa sinh ra gợn sóng, trong làn nước màu trắng, chậm rãi nổi lên một đầu rồng cực lớn. Đôi mắt đỏ đậm liếc nhìn ta, lớp vảy lửa đỏ giống như hoàng hôn trên bờ biển, đỏ tươi ướt át.

Là Ác long Giáng Phong.

Ta sợ hãi ngước nhìn gã, theo bản năng lui về sau, muốn trốn, nhưng bốn phía trắng xóa nhìn không thấy bờ, căn bản không biết đi về phía nào.

Dương như gã nhìn thấu ý đồ của ta, tìm đến trước mặt ta: “Nơi này là Tâm hải của ngươi, ngươi còn muốn đi chỗ nào?”

Giọng của gã giống như nổi trống, mà màng nhĩ ta ù ù rung động.

Ta cảnh giác nhìn gã chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”

Xích long bơi đến bên cạnh ta, vòng ta lại giống như một con rắn, hàm răng sắc bén hướng về phía ta, miệng lớn lúc mở lúc đóng: “Bọn họ đều đang lừa ngươi, không ai muốn ngươi sống. Ngươi rất hận bọn họ đi?” Con ngươi của gã dựng thành một sợi dây nhỏ màu đen, có vẻ hết sức âm trầm đáng sợ. “Ta có thể cho ngươi mượn sức mạnh của ta. Ngươi tìm bọn họ báo thù, giết chết bọn họ, tra tấn bọn họ, khiến bọn họ sống không bằng chết!”

Câu cuối cùng, gã nói đến đặc biệt khắc cốt*, quả thật là phát ra từ tiếng lòng.

(*Khắc cốt khó quên.)

Ta nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi định… cho ta mượn sức mạnh như thế nào?”

Lúc trước Hắc giao vẫn còn lời thề son sắt, cảm thấy cho dù nguyên thần của Giáng Phong chỉ là mảnh vỡ cũng có thể nghiền nát ta, thay thế ta. Gã lợi hại như vậy, thì quang minh chính đại nghiền nát ta thử xem a? Việc gì gạt ta uống thuốc độc, làm thần hồn ta suy yếu?

Hèn hạ, quả thật hèn hạ.

Những người này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có một người tốt.

Cho nên dù hiện tại Giáng Phong có nói đến xinh đẹp, ta cũng tuyệt đối không tin gã.

Cái gì mà cho ta mượn sức mạnh báo thù, cho chính gã báo thù còn kém không nhiều lắm đi!


trướctiếp