Biển Cấm

Chương 14


trướctiếp

“Thành công không?”

Giáng Phong ngồi xếp bằng dưới đất, một tay cầm ly rượu, đang muốn đưa đến bên môi.

Tuy rằng ánh mắt gã hướng về phía ta, lại xuyên qua ta rơi xuống vị trí đằng sau, ta biết chính mình lại đang lâm vào một quãng thời gian của quá khứ.

Quả nhiên, thật mau sau lưng truyền tới một giọng nữ quen thuộc.

“Dùng rất tốt.”

Xu Châu váy dài thướt tha, phong tình vạn chủng mà ngồi đối diện Giáng Phong, lúc xuyên qua thân thể ta, nàng không phát hiện ra gì, bước chân không ngừng.

Nàng cũng không khích khí, rót rượu cho mình, cười nói: “Còn có một chuyện thú vị muốn nói cho ngươi, hẳn là có thể lợi dụng một chút.”

Giáng Phong nhướng mày: “Hả? Chuyện gì?”

Xu Châu nhỏm người, nửa người trên vượt qua bàn ghé sát vào Giáng Phong, tay che lại bên môi, hai người thầm thì to nhỏ.

Ta ngồi xổm xuống dán tai qua, muốn nghe bọn họ rốt cuộc nói gì, chỉ nghe được loáng thoáng mấy câu đơn “Linh Trạch”, “gọi tên ngươi”, “thích”, còn lại đều không nghe được.

Hai người nói xong lại trở về vị trí của mình, Xu Châu nói: “Thế nào, thú vị không?”

Giáng Phong chống cằm, ý cười trên mặt càng thâm trầm: “Thú vị, rất thú vị. Người ca ca tốt của ta vậy mà có loại ý nghĩ kia với ta, ai có thể ngờ tới?” Gã cười khẽ, dường như vô cùng sung sướng, “Tốt, thật sự là trời cũng giúp ta.”

Xu Châu nói: “Lúc hắn gọi tên ngươi ta cũng thật hoảng sợ. Sớm biết như vậy ta nên nhường cho người tài*, lời của ngươi cũng không cần dùng mê tình đan, nhất định hắn liền sớm đầu hàng.”

(*让贤 nhượng hiền.)

Nghe đến đó, ta liền biết hai người rốt cuộc đang nói thầm* cái gì.

(*密语 mật ngữ: 1/thư từ qua lại bí mật, vì giữ bí mật nên dùng ký hiệu, con số… để thay thế nội dung thật. 2/Hai người nói chuyện với nhau 1 cách bí mật: hai người đang châu đầu nói nhỏ.)

Nhất định là Xu Châu dùng viên mê tình đan kia, thành công khiến Linh Trạch xem nàng thành người trong lòng mình. Mà chết ở chỗ*, người trong lòng Linh Trạch không phải ai khác, chính là Giáng Phong.

(*Nguyên văn 好死不死 hảo tử bất tử: trùng hợp; chỉ việc một sự việc đã tệ rồi, lại còn gặp thêm việc tệ hơn nữa.)

Xu Châu cùng Giáng Phong mưu đồ bí mật, đạt được tin tức như vậy nào có thể không nói cho gã?

Bọn họ ở sau lưng bày mưu đoạt Đế vị của Linh Trạch, cười nhạo thật tình của hắn, còn ý đồ lợi dùng phần thật tình này để đạt tới mục đích không thể cho ai biết.

Dùng bất cứ thủ đoạn nào, sao mà hiểm ác, sao mà ti tiện.

“Không được.” GIáng Phong vẫn cười, trong mắt lại lộ ra chán ghét nhàn nhạt, “Vẫn là các ngươi tới đi, ta đối với nam nhân không thể cứng được.”

Linh Trạch năm đó vậy mà thích loại người này, trách không được hắn phải bị mù.

“Cũng đáng đời ngươi cuối cùng thất bại, hồn phi phách tán!” Ta vung tay tát vào mặt thiếu niên mắt đỏ phía trước, bàn tay xuyên qua thân thể gã, không chạm được gì.

Nhưng vẫn là hả giận.

Hai người lại thảo luận một chút về mấy thứ như có gì chưa có gì, ai có thể dùng ai không thể dùng, đã nhận được ủng hộ của ai lại có ai biểu hiện ra địch ý. Trong đó cái tên A La Tàng xuất hiện mấy lần từ trong miệng Giáng Phong, xem ra ngàn năm trước Hắc giao kia chính là tâm phúc của gã.

Từ khi biết Linh Trạch thích gã, Giáng Phong liền cố ý vô tình dụ hoặc Linh Trạch.

Nói nhỏ ái muội, đột nhiên thân mật, không e dè tứ chi tiếp xúc, vào ngày đại hôn của Linh Trạch lại thất lễ say mèm. Gã cho Linh Trạch tín hiệu sai lầm, làm hắn cho là mình cũng không phải đơn phương buồn khổ tương tư, chỉ là tiếc nuối bỏ lỡ nhau.

Ta vòng quanh Linh Trạch ghé vào tai hắn gào lớn, bảo hắn tỉnh táo một chút, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của tiện nhân đó lừa. Linh Trạch không dao động, lúc đối mặt với Giáng Phong, chua xót cùng ngọt ngào trong mắt rõ ràng như vậy, gần như không hề che giấu.

Ta biết, hắn là hoàn toàn trúng bẫy của Giáng Phong.

Lúc một người yêu một người khác, cho dù đối phương nói dối trăm ngàn chỗ hở, cũng sẽ nguyện ý toàn tâm tin tưởng.

Yêu đến không màng tất cả, ngốc đến khiến người dậm chân.

Nhưng không phải tất cả thật tình đều được đáp lại, cũng không phải tất cả lưu luyến si mê đều được người quý trọng.

Người đã không yêu thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không yêu, lúc cần ra tay, cũng sẽ không nương tay chút nào.

Có lẽ cảm thấy hổ thẹn với Xu Châu, Linh Trạch cho Long hậu quyền lợi rất lớn, không để nàng bị người xem nhẹ ở nơi đất khách.


trướctiếp