Biển Cấm

Chương 12


trướctiếp

Ta vẫn luôn cảm thấy, cái đuôi màu đỏ của ta bị hạ lời nguyền, mang theo vận rủi.

Khi còn bé, mấy đứa nhỏ trong tộc vẫn luôn khi dễ ta, những người lớn sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chỉ chỉ trỏ trỏ vào trán ta.

Ta hỏi phụ thân, vì sao màu đỏ liền không được? Ta cũng không làm tổn thương bất luận người nào, chỉ bởi vì “khác biệt” sẽ bị xa lánh như vậy hay sao?

Mặc Lăng nghiêm mặt, lạnh giọng trả lời ta: “Này liền giống như người khác mặc quần áo ngươi không mặc, người khác ăn cơm ngươi đọc sách. Làm việc ngược lại với người khác, đừng trách người khác cảm thấy ngươi kỳ quái.”

Nhưng vảy của ta là sinh ra đã có, màu gì cũng không phải là tự nguyện, sao có thể đánh đồng?

Đến giờ ta còn nhớ rõ, khi đó sau khi nghe được ông ta nói như vậy bản thân mất mác cỡ nào. Vốn là muốn làm nũng một chút, cầu an ủi, không thể tưởng được ông ta cho ta một tảng đá, khiến tình trạng cô độc không nơi nương tựa của ta càng lún càng sâu.

Mặc Tước khi còn bé rất thân với ta, nàng bị người chán ghét, ta cũng bị người ghét bỏ, hai người không được tộc nhân cần sẽ giúp nhau an ủi.

Chỉ là có một năm, ước chừng vào lúc nàng mười tuổi, không hề có điềm báo trước, liền xa cách ta. Có lẽ là trưởng thành, nhận ra rồi, biết theo số đông*, không muốn làm bạn với kẻ quái thai ta đây; hoặc có lẽ nàng đột nhiên hiểu được, tuy rằng mặt ngoài nàng là dưỡng nữ của Tộc trưởng, muội muội của ta, nhưng bản chất, ta vẫn là con trai của kẻ thù giết cha nàng.

(*Nguyên văn 随大流 tùy đại lưu: làm việc hay nói chuyện theo số đông.)

Ta lớn lên trong cô độc, không được cha ruột thích, không được tộc nhân tiếp nhận. Chỉ có một ma ma chăm sóc ta lớn lên, xem như người duy nhất sẽ đau lòng ta, đã chết già ở mười năm trước.

Đối với thân nhân, đối với tộc đàn ta không hề lưu luyến. Tâm nguyện duy nhất, chính là có một ngày có thể đi đến nơi sẽ không bởi ta “khác biệt” mà chán ghét ta, cho dù là nơi không có ôn nhu, cũng không cần đầy lòng ác ý.

Bị chọn tiến cống tới Bắc Hải, nếu Linh Trạch ban ta một công việc bình thường, người hầu ở Long cung, nơi này cũng miễn cưỡng phù hợp với suy nghĩ trong lòng ta. Nơi này là Vương đô của Bức Hải, một Dạ Giao đuôi đỏ thì tính là gì?

Nhưng ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới Bắc Hải Vương Linh Trạch mắt bị mù này lại nạp ta vào hậu cung, từ đây như cá chậu chim lồng, cá chép ở trong ao, ta hoàn toàn không có tự do.

Không có tự do thì thôi, cùng ăn cùng ngủ, ấp Long tử, cái nào mà ta không tận tâm tận lực? Nếu hắn thẳng thắn nói với ta chỉ xem ta như món đồ chơi, không cần đối tốt với ta như vậy, ta sẽ tự mình hiểu lấy, tuyệt đối không sinh ra ý tưởng không nên có trong đầu.

Nhưng đáng chết ở chỗ hắn đối với ta nói gì nghe nấy, làm ta đều phải bò lên trên đầu của hắn, làm ta sinh ra ảo giác, cho là mình đặc biệt hơn người.

Ý chí ta dao động, thiếu chút nữa muốn ở lại bên cạnh hắn. Nhưng thậm chí hắn thích cũng không phải con người ta, mà là đuôi cá màu đỏ trên người ta.

Khái kỳ thán hĩ, ngộ nhân bất thục*. Đuôi cá của ta đây quả nhiên mang theo vận rủi, ta cả đời bất hạnh, đều có một phần công lao của nó.

(*嘅其叹 矣 cảm khái thở dài; 遇人不淑 thục: thiệ n, đẹ p; ch ỉ nữ tử gả cho trượn g phu phẩm chất k tố t.)

Không có sức lực cũng không phải là bệnh nặng gì, chưa đến vài ngày liền khỏi.

Mạnh Chương Tế vừa qua, đại sứ của ba biển khác còn chưa đi, Linh Trạch cũng không rảnh rỗi.

Ta vừa tỉnh lại ngày thứ nhất Mặc Tước liền đến thăm ta, nói ra lo lắng của mình đối với ta, không ngừng đối với ta muốn nói lại thôi, dường như có lời gì khó có thể mở miệng.

“Ngượng ngùng xoắn xuýt cái gì? Muốn nói gì thì nói đi.” Ta đẩy khay nhỏ cho nàng, rót cho nàng một ly trà.

Mặc Tước nói: “Lần này Thái Tử Tây Hải đến đây, dường như muốn thay muội muội y cầu hôn với Bắc Hải Vương.”

Tay run một cái, nước trà đổ xuống bàn, cũng may không quá nhiều, ta đặt bình trà xuống dùng khăn lau sạch, thật mau đã không nhìn ra dấu vết gì nữa.

“Đây không phải chuyện rất bình thường sao.” Ta nhìn nàng cười, “Ngươi liền ấp a ấp úng vì cái này? Như thế nào, sợ ta lẩn quẩn trong lòng?”

Phong ta làm Long hậu, trước giờ đều là lời vui đùa của Linh Trạch.

Không nói đến một Giao đực như ta có thể làm Long hậu hay không, trước giờ Long tộc bốn biển cũng không xuất hiện Long hậu nào ngoại trừ Chân Long. Ngay cả Long ta cũng không phải, phong nam phi đều là quá đề cao* ta rồi.

(*抬举我 sỉ c ử ngã.)

“Chưa đâu vào đâu, cũng không nhấc định là thành.” Mặc Tước nâng ly trà, nhẹ nhàng thổi khí, “Vương tộc của bốn biển liên hôn với nhau, một chốc ngươi đến chỗ ta, một chốc ta đến chỗ ngươi, cũng không sợ làm thành chuỗi a.”

“Tây Hải cũng có Long nữ từng gả đến đây sao?”

“Có a.” Mặc Tước nói, “Ta nghe Tướng quân nói, mẫu phi của Ác long Giáng Phong chính là tới từ Tây Hải, chỗ đó nhiều núi lửa, thân rồng cũng nhiễm tính nóng, đều là màu đỏ,”

Ta nghe vậy ấn đường giật nảy.

Rồng đỏ…

Hắn thích màu đỏ.

Xem ra việc này tám chính không rời mười, phải thành rồi.

Nhưng mà, mấy ngày trôi qua, ta không đợi đến tin đính hôn của Linh Trạch, lại chờ đến hắc y thị vệ công chúa Ngọc Lưu phái tới để cắp trứng rồng.

Bọn họ đêm khuya lẻn vào Phi Hà Cung, lặng yên không một tiếng động che lại mũi miệng ta, lấy đi trứng rồng, tiếp theo liền làm phép mê choáng ta mới vừa bừng tỉnh dậy, mang đi theo.

Khi ta tỉnh lại đã ngồi trong kiệu lớn của Công chúa Ngọc Lưu, thân xe hơi chấn động, hẳn là đang chạy trong gấp rút.

Công chúa Ngọc Lưu ngồi quỳ gối ở cách đó không xa, ngực ôm trứng rồng trắng bóng, vỗ về từng cái đầy yêu thương, vẻ mặt hiền hòa.

Ta luống cuống tay chân ngồi dậy, sau lưng dán lên thành xe, sợ hãi lại không hiểu.

Nàng trộm trứng thì cứ trộm, bắt ta làm gì?

“Ngươi không cần khẩn trương.” Ngọc Lưu lành lạnh nhìn ta, “Ta chỉ muốn lấy về hài tử của tỷ tỷ, ngươi cũng không phải mục tiêu của ta.”

Ta trầm mặc một lúc, cẩn thận hỏi nàng: “Ta đây… có thể đi không?”

Ngọc Lưu nghiêng người vén rèm lên, mắt nhìn bên ngoài: “Không được. Tuy rằng ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng ta nhận ủy thác của người khác muốn mang ngươi ra khỏi Long cung, giao cho gã.”

Lòng ta kinh ngạc không thôi*, hoàn toàn không biết nàng có ý gì. Một chốc nói ta không phải mục tiêu, một chốc lại nói muốn giao ta cho người khác?

(*惊疑不 定 kin h ngh i bất định:: B ởi vì sợ h ãi, n gạc n hiên và ng hi ho ặc mà khôn g xác định được chủ ý.)


trướctiếp