Cá Nằm Trên Thớt

Chương 11


trướctiếp

Từ Ca cảm thấy, người là phải chống đỡ đến cuối, chống đỡ chống đỡ, không chừng đường chết liền biến thành sống.

Đây là đạo lý nhân sinh Từ Ca rút ra được sau khi trải qua buổi tối hôm đó. Giờ phút này cậu vẫn ngồi trong phòng, chỉ có điều cửa phòng mở, cậu có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Bên ngoài có mấy lu nước, bên lu nước trồng mấy cây. Gió buổi sáng thổi qua ngọn cây, mấy cây kia liền rụng xuống vài cái lá mang tính tượng trung. Rơi vào trên mặt nước an tĩnh trong lu, dập dềnh dập dềnh.

Từ Ca hút điếu thuốc lá đất*, đây là A Đại để lại cho cậu. Thuốc lá đất vừa nồng vừa sặc, còn không có đầu lọc, làm cho cả người cậu tỉnh táo giống như ăn mù tạt.

(*土烟: tên gọi dân gian của thuốc lá khô ở vùng Tứ Xuyên. Này mấy nàng search ảnh cho dễ hình dung nha^^.)

Cổ chân cậu vẫn còn đeo xích sắt, đầu bên kia buộc bên cột giường. Trên người cậu khoác áo lông thú của A Đại, tuy rằng bên trong vẫn không mặc gì, nhưng ít nhất không còn lạnh nữa.

Cứ phát ngốc như vậy một hồi, cửa vang lên tiếng xích, sau đó một cái đầu thò vào từ cánh cửa, cẩn thận nhòm vào.

Từ Ca kêu một tiếng, không phản ứng cậu ta.

Người nọ liền do dự một lúc, rón ra rón rén chui vào.

Đó là A Ngôn, sưng đỏ trên mặt cậu ta đã tan một chút, vẻ mặt bi thương lại sợ hãi, trong tay còn có hai quả trứng gà cùng một cái hộp nhỏ.

Trên chân A Ngôn cũng có xích, nhưng nhìn như cậu ta không bị cố định ở một căn phòng nào đó. Có lẽ là cậu ta đã dựa vào thân thể yếu ớt giành được tín nhiệm của người Khổ Sơn, mọi người đều cảm thấy nhãi con gầy teo yếu ớt này có thể làm ra được chuyện gì.


trướctiếp