Cuộc điện thoại này kết thúc không bao lâu, bầu không khí trong xe đã từ lo lắng chuyển sang kinh sợ.
Chu Đóa khóc mệt mỏi rồi thiếp đi, Chu Thụ rốt cuộc tạm thời quên đi sự kiện xã chết của mình, một lần nữa nắm giữ thân thể.
Tiểu Trương ngồi trên ghế tài xế trộm đưa mắt liếc kính chiếu hậu một cái, nuốt nuốt nước miếng.
Ông chủ nhà mình vừa nổi giận, khí tràng liền thật sự làm người hít thở
không thông, mặc dù hắn là Beta nên chưa cảm thụ đến tin tức tố áp chế
nhưng cũng sắp chịu không nổi rồi.
Xe đang trên đường đến công ty, suốt thời gian này Chu Lệ Lệ vẫn đang nói chuyện với người đại diện qua điện thoại.
"Chị, đừng hỏi, sao em biết được? Những người này rõ ràng là cố ý muốn hại
chúng ta." Nàng đỡ trán, nhắm mắt lẩm bẩm, "Mấy đứa nhỏ đó nhìn qua đều
là fans của Thụ ca, ai biết bên trong còn trà trộn người nào a?"
"Hẳn là không phải Vivian hay Joe, hai người bọn họ động vào chúng ta làm gì? Trừ phi ngại bản thân kiếm tiền quá nhiều."
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì đó, ngữ khí của Chu Lệ Lệ đã bắt đầu có chút bực bội.
"Hủy liền hủy đi! Chỉ là vài cái nhãn hiệu thôi, tiền làm đại diện còn chưa
đủ mua một cái WC của Thụ ca nhà chúng ta đâu!" Tức giận trong lòng rốt
cuộc xả ra được một ít, ngữ khí của nàng cũng thả lòng hơn nhiều, "Được
được được, em không nói nữa, dù sao lập tức liền tới rồi, một hồi gặp
nhau lại nói tiếp." Ngắt điện thoại, nàng nằm ngửa ra ghế, thở dài một
hơi.
Một lát sau, người ngồi bên cạnh mới mở miệng, "Cậu nói có chút khoa trương."
Ít nhất cũng có thể mua được cái phòng bếp.
Chu Lệ Lệ liếc xéo anh, "Tớ mỗi ngày vì chút chuyện nát bét này của cậu mà
sầu đến mức tóc rụng gần hết rồi, cậu nói xem, cậu đã một đống tuổi như
vậy, thế méo nào mà đám anti-fans đó vẫn còn nhìn chằm chằm cậu không
tha vậy?"
"... Hai ta cùng tuổi." Chu Thụ trầm mặc vài giây, quyết định trần thuật sự thật.
"Dù sao nói ra cũng không ai tin, a, thói đời ngày nay, càng nói thật ngược lại càng bị mắng rằng cố ý dương đông kích tây." Chu Lệ Lệ cúi đầu tiếp tục đùa nghịch di động, Chu Thụ biết câu này của nàng là đang nói về
thông cáo lúc trước mà studio của anh phát ra.
Bất quá, như vậy
xem ra, câu "Dương đông kích tây" này nói cũng không sai, anh xác thật
ngoài mặt làm sáng tỏ hai cái CP tai tiếng, sau đó âm thầm thật sự đi
đăng ký kết hôn.
Chu Thụ trầm tư một hồi, ra vẻ đạm nhiên hỏi Chu Lệ Lệ, "Nếu tớ nói tớ đã đi đăng ký..."
"Cậu câm miệng cho tớ!" Chu Lệ Lệ lập tức lên tiếng cắt ngang, trừng mắt
liếc nhìn anh, "Lời này một hồi tới công ty cậu làm ơn ngàn vạn lần đừng nói ra, cầu xin cậu cho tớ sống lâu thêm mấy năm đi."
Chu Thụ
bực bội mà "sách" một tiếng, lấy thuốc lá điện tử ra hút một hơi, vị bạc hà mát lạnh vọt tới xoang mũi giúp anh thanh tỉnh vài phần, đem mấy thứ ngôn luận ác ý của đề tài kia vứt ra khỏi đầu không ít.
- Chu Thụ làm vậy là có ý tứ gì? Studio vừa mới phát thông cáo làm sáng tỏ chưa được mấy ngày liền tự vả?
- Mới vừa liếc mắt đưa tình với người này xong liền mỉm cười quyến rũ
người kia? Còn đều sắp xếp chung một chỗ, vị ảnh đế Chu Thụ này rất biết chơi a!
- Vừa nhìn đã biết là tự mình an bài người đóng giả nhân viên chụp lén a! Ha hả, diễn tinh!
- Loại người như vậy mà vẫn luôn có người muốn ra mặt giải thích cho hắn
ư? Một năm trước sớm nên bị phong sát rồi! #Việc xấu của nghệ sĩ
- Có thể đừng chiếm dụng tài nguyên công cộng nữa được không? Một đống tuổi còn tưởng rằng mình là tiểu thịt tươi sao?
- Vốn dĩ chính là tên khốn Alpha ác liệt từ trong xương cốt, có thể đừng
lừa gạt cảm tình của Omega nữa được không? Cầu ngươi buông tha cho chị
Julia đi!
- Chị Julia ơi, tỉnh tỉnh nhìn rõ tên tra A này đi!
- Cầu tên ảnh đế trâu bò mắt cao hơn đầu nào đó ngàn vạn lần không cần
lại đến tai hoạ Đoạn Đoạn nhà chúng ta, please please please!
- Chu Thụ hắc cả đời, Chu Thụ hắc cả đời, Chu Thụ hắc cả đời... #Việc xấu của nghệ sĩ
Chu Thụ vốn dĩ không thèm để ý bất luận công kích nào từ anti-fan, nhưng
vừa rồi thấy Chu Đoá khóc thành như vậy, trong lòng anh rất khó chịu.
Còn có Cận Ngôn...
Mỗi khi Cận Ngôn nhìn đến tên của mình cứ treo trên hot search, xúc cảm trong lòng so với Chu Đoá cũng sẽ không thể ít hơn.
Là khen thì cậu sẽ ghen, là phỉ báng thì cậu sẽ đau lòng, cậu vĩnh viễn
chỉ có thể đứng ở vị trí xa xa phía sau anh, làm một đệ đệ ngay cả khi
hôn môi đều phải phá lệ ẩn nhẫn cẩn thận.
Không, hiện tại là bạn đời.
Chu Thụ nắm chặt di động đã tối đen, xoay mặt nhìn Chu Lệ Lệ, "Có cục sạc không?"
Chu Lệ Lệ dùng một ánh mắt xem thường nhìn lại Chu Thụ, "Cậu tới giờ cũng không biết trên xe có chỗ sạc đúng không?"
"......"
Mà bạn đời của vị ảnh đế đang một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió lúc này cũng vừa khóa màn hình điện thoại, gắt gao nắm chặt trong tay.
Cho dù đã cử báo đề tài và bình luận quá kích, Cận Ngôn vẫn không thể ngừng đau lòng.
Cậu nghĩ, nếu có thể tập hợp những người đó vào một quảng trường, cậu sẽ
đứng giữa bọn họ phóng ra một cái tin tức tố áp chế ở cấp bậc mạnh nhất, những người này liền có khả năng mười ngày nửa tháng cũng không thể đi
đường, khi đó chắc chắn sẽ không còn sức cầm di động chửi bậy.
Đáng tiếc, đây là xã hội pháp trị, không thể sử dụng bạo lực như vậy.
Nhưng càng đáng tiếc chính là, vô luận như thế nào đều không thể làm gì được những kẻ tránh mặt phía sau màn hình.
Cận Ngôn nhíu chặt mày, hơi thở đều run nhè nhẹ.
Không biết ca ca đang làm gì, nhắn tin chưa trả lời, di động cũng tắt máy.
Tính cách trầm ổn nhất quán của cậu đang trải qua xao động lớn đến xưa nay
chưa từng có, thật sự không thể đem anh ấy giấu trong nhà sao...
"Cận ca, có một cô bé gọi điện thoại đến nói rằng em ấy vừa cứu một chú chó
nhỏ bị đuối nước, giống như sắp không xong, em ấy đang trên đường đến
chỗ chúng ta." Tưởng Vinh vội vã đẩy cửa tiến vào, Cận Ngôn nghe xong
lập tức buông di động đứng dậy.
"Ừ, anh biết rồi. Em cũng đi chuẩn bị một chút, phòng ngừa vạn nhất, đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật."
"Ok, không thành vấn đề!"
Phòng khám thú cưng của Cận Ngôn hôm nay bắt đầu làm việc, lịch hẹn trước đã
sớm bị chen đầy, vốn dĩ bọn họ vội xong một ngày đang chuẩn bị tan tầm,
nhưng xem ra hôm nay phải tăng ca thôi.
Ba vị bác sĩ sở hữu diện
mạo có thể ví như kinh vi thiên nhân đứng ở chỗ này, sinh ý của phòng
khám nhìn qua triển vọng không ít, khó được chính là mỗi một người trong bọn họ đều có được kỹ thuật đứng đầu.
Cận Ngôn dựa vào năng lực thức tỉnh khi phân hóa thành Enigma của mình, chủ yếu phụ trách thăm khám cùng trị liệu khoa nội.
Tưởng Vinh chủ yếu thực hiện trị liệu và giải phẫu khoa ngoại.
Cẩu Phi Phi giỏi về giao tiếp thì chủ động ôm công tác tiếp tân của phòng
khám, đồng thời yêu cầu chỗ nào thì có thể hỗ trợ chỗ đó.
Ước
chừng hai mươi phút sau, một cô bé nhìn qua vẫn là vị thành niên chạy
vào, trong lòng ôm lấy một chú chó nhỏ cả cơ thể ướt đẫm.
Chú chó cuộn tròn thành một đoàn, trên cơ thể có mấy chỗ rõ ràng là ngoại thương, đã hấp hối, nhắm mắt như đang lâm vào hôn mê.
"Đến đây, mau đưa cho anh." Tưởng Vinh nhẹ nhàng tiếp nhận chú chó từ tay cô bé, ôm nó vào phòng giải phẫu tìm Cận Ngôn.
"Em gái nhỏ, trước tiên sang bên này ngồi, muốn uống gì thì nói với anh
nhé." Cẩu Phi Phi nghĩ tới cái gì, đi đến quầy lễ tân cầm máy tính bảng
đưa cho cô bé, "Nếu cần, em có thể sử dụng tùy ý."
"Dạ, em cảm ơn." Cô bé cảm ơn xong, dùng vẻ mặt vô thố nhìn Cẩu Phi Phi, "Bác sĩ ơi, em ấy liệu có chuyện gì hay không?"
Cẩu Phi Phi còn chưa chạm qua chú chó, đối với tình huống của nó hoàn toàn
không biết, vì thế cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể dùng mấy câu
thông thường để an ủi cô bé, sau đó cài đặt chế độ khách muốn vào phòng
khám cần phải bấm chuông cửa, làm xong thì chính mình cũng vào phòng
giải phẫu.
"Thế nào, tình huống của nó sao rồi?"
Tưởng Vinh vừa tháo xuống ống nghe, thở dài, "Tạm thời còn trong trạng thái
sốc, tạp âm trong phổi rất rõ ràng, như có ai đang gõ chuông vậy." Hắn
đứng dậy, chỉ chỉ phía sau, "Bây giờ em chuẩn bị đưa nó đi chụp X
quang."
"Không cần." Cận Ngôn gọi lại Tưởng Vinh, chính mình dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của chú chó, một tay khác đặt lên
lồng ngực của nó. Trong nháy mắt, bên tai liền lặng im không một tiếng
động, chỉ có thể cảm nhận được tiếng mạch đập mỏng manh trong thân thể
chú chó cùng với tiếng hít thở như bị xé rách của nó.
Phòng giải
phẫu trầm mặc giằng co mấy chục giây, tiếp theo, Cận Ngôn mới lấy tay ra khỏi lồng ngực của chú chó, lại nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân của nó.
"Phổi ứ nước không do tim, là sặc nước quá lâu gây ra, đồng thời chân sau bên phải bị gãy xương, phía sau lưng cùng bốn chân có nhiều chỗ bị bầm
tím." Cậu một bên trấn an chú chó nhỏ, tựa hồ có ý đánh thức nó, một bên nói với Tưởng Vinh và Cẩu Phi Phi, "Goofy trước tiên cho nó thở oxy,
tiêm thuốc lợi tiểu và chất kháng sinh rồi xử lý miệng vết thương bên
ngoài. Tưởng Vinh chuẩn bị tiến hành giải phẫu chỗ gãy xương ở chân cho
nó."
Cận Ngôn nói xong, giương mắt liền thấy được cái miệng của Tưởng Vinh đang mở to đến trình độ cực hạn của nhân loại.
"Nha, em còn mở miệng to như vậy thêm chút nữa thì một hồi có thể bị trật
khớp hàm, đến lúc đó còn phải cứu em đấy." Cẩu Phi Phi đã gặp qua không
ít việc đời, cười vỗ Tưởng Vinh vài cái.
Tưởng Vinh lúc này mới
rốt cuộc khôi phục tinh thần, làm một động tác nuốt nước miếng, lắc đầu
cảm thán, "Em đây xem như nhìn thấy Enigma bằng xương bằng thịt."
Cẩu Phi Phi: "Ha?"
"Cận ca, em bội phục, bội phục! Có anh ở đây, chúng ta còn cần gì mấy cái
ống nghe hay máy chụp X quang chứ? Đôi tay này của anh quả thực so với
Biển Thước còn phải Hoa Đà a!" Hắn xem nhẹ Cẩu Phi Phi, ôm quyền nói với Cận Ngôn, "Ca, về sau anh chính là thần tượng của em!"
Nói xong, Tưởng Vinh lập tức liền hành động, sau khi đã chuẩn bị xong đâu vào đấy cho cuộc phẫu thuật, hắn mới nghe được một câu khinh phiêu phiêu từ
thần tượng của chính mình.
"Dụng cụ thiết bị ở phòng khám đều do hai người các cậu chuẩn bị."
Cẩu Phi Phi và Tưởng Vinh đứng trầm mặc tại chỗ một hồi, gượng cười thỉnh Cận Ngôn rời khỏi phòng giải phẫu.
Cận Ngôn vẫn là bộ dáng trầm ổn ít nói ít cười như cũ, gật đầu nói câu "Vất vả" liền ra khỏi cửa đi về phía khu vực ngồi chờ.
Cô bé đang lo sợ bất an ngồi ở ghế chờ vừa nhìn thấy Cận Ngôn liền vội vàng đứng lên, nét mặt khó nén khẩn trương.
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi ạ?" Cô bé sốt ruột hỏi.
"Tình huống trước mắt khá ổn định, chỉ là tạm thời còn trong cơn sốc, phổi ứ
nước và xương đùi bị gãy. Chúng tôi đã an bài giải phẫu, sau khi giải
phẫu còn phải xem tình hình hồi phục của nó mới có thể quyết định bước
trị liệu tiếp theo."
Cận Ngôn theo thói quen nghề nghiệp nói xong những điều này, mới nhớ tới chú chó kia là do cô bé trước mặt cứu.
"Em cứu nó lên từ dưới nước, phải không?" Cận Ngôn ý bảo cô bé ngồi xuống, chính mình cũng ngồi vào ghế bên cạnh.
Cô bé gật đầu nói, "Em nghe thấy có tiếng kêu phát ra từ trong cống thoát
nước, nằm sấp xuống nhìn thì thấy một chú chó nhỏ bị kẹt trong góc, thật vất vả tìm người hỗ trợ mới nâng được nắp cống ra, nhưng khi vớt được
lên thì em ấy đã không thể cử động, trên đường đưa đến đây thì hô hấp
càng ngày càng yếu."
Cô bé vẻ mặt dần chìm vào bi thương, Cận Ngôn đứng dậy đưa cho em một chai nước.
"Em cảm ơn." Cô bé nhận lấy nhưng không mở nắp, Cận Ngôn thấy ngón tay đang nắm chai nước của cô bé đang dần dần trắng bệch, qua vài giây, liền
nghe thấy giọng nói đã có chút nức nở, "Bác sĩ ơi, mẹ của em không cho
em nuôi chó... Em không biết làm sao bây giờ, em muốn cứu em ấy, nhưng
em không có cách nào nuôi dưỡng nó..."
Cô bé nói, cơ thể run run
như sắp khóc to đến nơi, "Nhưng anh yên tâm, phí giải phẫu em sẽ nghĩ
cách trả lại anh, đúng rồi, ước chừng cần bao nhiêu tiền ạ..."
Cận Ngôn nghe xong khẽ cười với cô bé một chút, lắc đầu ôn nhu nói, "Phòng
khám của chúng tôi đối với động vật lưu lạc đều không thu phí." Cậu dừng một chút, tiếp tục nói, "Em không cần lo lắng, chúng tôi sẽ chịu trách
nhiệm với sinh mệnh của nó, về phần sau khi khang phục nó sẽ đi nơi nào, chuyện này chúng ta lúc sau lại thương lượng nhé."
Cô bé nghe
được đáp án này, nước mắt rốt cuộc ngăn không được, Cận Ngôn lại đưa cho em một bịch khăn giấy, cô bé cảm ơn rồi nhận lấy.
Cận Ngôn nói,
sau khi giải phẫu, chú chó nhỏ còn phải tiếp tục thở oxy, hơn nữa phải
liên tục quan sát, cậu lưu lại số điện thoại của cô bé rồi khuyên em về
nhà trước.
Cô bé hàm chứa nước mắt nhìn Cận Ngôn, khom lưng nói lời cảm tạ với cậu rồi mới rời đi.
Một giờ sau, giải phẫu hoàn tất, hết thảy đều tiến hành thực thuận lợi,
tình huống của chú chó đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, cũng bắt đầu
khôi phục ý thức. Cận Ngôn bảo Cẩu Phi Phi nhắn tin cho cô bé kia báo
bình an.
Cậu đưa hai chai nước cho Cẩu Phi Phi và Tưởng Vinh,
nói: "Anh mới trò chuyện một hồi với cô bé kia, cô bé rất khổ sở vì
không thể mang chú chó này về nhà."
"A, đúng, chú chó nhỏ này là
do cô bé nhặt được." Cẩu Phi Phi nói, "Cũng không sao cả, chúng ta cứ
nuôi trước đi, giúp đứa nhỏ khôi phục khoẻ mạnh rồi nói tiếp."
"Ừ." Cận Ngôn đáp lời, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng của chú chó, nó chớp mắt hai cái, Cận Ngôn liền cong khoé miệng, "Nó nói cảm ơn chúng ta."
"......"
Lại qua vài giây, rốt cuộc nghe được hai chữ "Trời ơi" đầy kích động của Tưởng Vinh.
Cuối cùng bọn họ đạt thành chung nhận thức, đêm nay Cận Ngôn lưu lại bệnh
viện trực ban, quan sát tình huống của chú chó, chờ nó khôi phục sinh
hoạt bình thường thì ba người sẽ luân phiên mang nó về nhà.
Buổi
tối Cận Ngôn gọi cơm hộp, ăn xong thì tắm một cái trong phòng tắm của
phòng trực ban, lại đi phòng quan sát trò chuyện với chú chó nhỏ.
Nó nói, từ lúc chính mình có ý thức thì đã lưu lạc trên phố, nó gặp được
rất nhiều người tốt cho nó thức ăn. Nhưng buổi sáng hôm nay không biết
như thế nào lại đột nhiên rơi xuống cống thoát nước, nó ở dưới đó giãy
giụa vài tiếng đồng hồ, sức lực đều mất hết.
Nó vốn dĩ sắp phải nhắm mắt nhận mệnh, không nghĩ tới một giây sau liền nhìn thấy ánh sáng.
Cận Ngôn vẫn luôn ôn nhu trấn an nó, nói với nó, em rất kiên cường, rất
dũng cảm, cũng rất may mắn, em về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Chú chó dường như cười cười, được Cận Ngôn xoa cằm dỗ dành chìm vào giấc ngủ.
Cận Ngôn lại đặt tay lên lồng ngực của nó, nhận thấy hô hấp đã giảm bớt rất nhiều tạp âm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Mệt mỏi cả ngày, bây giờ Cận Ngôn mới chợt nhớ đến di động bị mình ném trên bàn.
Cầm lấy điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ, còn có hai tin nhắn.
- Di động hết pin.
- Sao lại không nghe điện thoại, xảy ra chuyện gì sao?
Nhìn đến thông báo từ Chu Thụ chiếm đầy màn hình, trái tim của Cận Ngôn gia tốc nhảy vài cái.
Cậu vội vàng gọi lại, nhưng mãi vẫn chỉ thu được âm thanh chờ.
Cận Ngôn không khỏi nhíu mày, đang muốn chuyển sang gọi cho Chu Lệ Lệ, chuông cửa của phòng khám liền vang lên.
Cậu mang theo nghi hoặc kéo màn cửa, ai ngờ vừa mở ra liền nhìn thấy người
đứng bên ngoài chính là người mà cậu đang vội vã muốn tìm.
Cận Ngôn sửng sốt, đã quên hô hấp. Trong lúc hoảng hốt cậu nghe được đối phương mở miệng nói chuyện.
"Rốt cuộc vừa mới kết hôn, vẫn là phải nhiều gắn bó cảm tình một chút."
Giây tiếp theo, Cận Ngôn liền ôm người vào trong ngực.
Trải qua một ngày thân thể và tinh thần song song bị mệt mỏi đánh úp, giọng
nói này là thanh âm dễ nghe nhất mà cậu chưa bao giờ nghe qua.
Tác giả có lời muốn nói: Thật tình đau lòng Thụ ca... Hy vọng sự kiện phỉ
báng và bôi nhọ phát sinh trên người Chu Thụ sẽ không xảy ra với bất kỳ
một idol nào của chúng ta, hy vọng bên cạnh chúng ta sẽ có nhiều thanh
âm ấm áp bình thản, cũng hy vọng chúng ta có thể tôn trọng người khác
như thế.
Cũng respect thiên sứ áo trắng Cận Ngôn, chỉ mong mấy em động vật nhỏ đều có thể gặp được bác sĩ ôn nhu như vậy a!
Còn có, hai người bọn họ thật sự vô cùng sủng lẫn nhau a a a a a a a Là tình yêu thần thánh mà tôi hâm mộ không tới TT...