Cơn mưa tối hôm qua cũng không kéo dài lâu lắm, sáng nay ánh mặt trời vừa
mới rơi xuống thì chúng nó liền bốc hơi không lưu lại chút dấu vết gì.
Buổi sáng hôm nay, đánh thức ảnh đế không phải đồng hồ báo thức mà là tiếng đập cửa cùng một tràng kêu gọi lớn tiếng.
"Rời giường, mỗi lần trời mưa thì liền ngủ nướng, ai không biết còn tưởng rằng cậu tiến vào thời kỳ ngủ đông khi phát tình đấy."
"Tiểu Trương có mua bánh bao nhỏ nhân thịt cua, còn không dậy thì tụi này ăn hết nha."
"Còn không đứng dậy thì tớ vào đó, dù sao cậu cũng vì Đóa Đóa mà sớm trị hết thói xấu ngủ "trần" rồi."
"Được thôi, tớ vào thiệt đây... Đóa Đóa?"
Tay của Chu Lệ Lệ vừa đặt lên then cửa, còn chưa kịp ấn xuống thì cửa liền mở ra từ bên trong.
Chu Lệ Lệ đầu tiên là theo quán tính bị kéo theo lung lay hai cái, thiếu
chút nữa ngã vào trong, chờ giây tiếp theo có thể đứng vững thì liền
nhìn đến "ảnh đế" nhà ta đang đứng bên trong cánh cửa, hai tay nắm vạt
áo ngủ, thẹn thùng cúi đầu.
"Chị Julia..."
"Sao thế này?
Đóa Đóa, sao mặt em lại đỏ như vậy? Có phải phát sốt hay không?" Chu Lệ
Lệ lập tức thay đổi một bộ sắc mặt, khác biệt đến mức có thể so sánh với Chu Thụ thay đổi một nhân cách khác.
Chu đại tỷ bất thình lình
chuyển qua phong cách ôn nhu dịu dàng khiến Tiểu Trương đang ngồi trên
sô pha bị dọa đến rùng mình một trận, nhưng hắn không dám nhìn vào trong phòng, rốt cuộc người hiện tại đang ở trong đó là một bé Omega mềm mụp.
Chu Lệ Lệ kéo Chu Đóa về phòng, đóng cửa lại, dìu em ấy đến bên mép giường ngồi xuống.
Tầm mắt của nàng quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên cửa sổ, "Mé!
Chu Thụ tối hôm qua lại không đóng cửa sổ. Điên rồi phải không? Lỡ như
hôm nay hai người đều phát sốt, chị xem thằng nhãi này giải quyết thế
nào! Từ từ... Đây là cái gì?"
Chu Lệ Lệ đột nhiên bị cái tablet
sáng lên trên giường hấp dẫn tầm mắt, nàng chớp chớp mắt, lắc lắc đầu,
cố gắng xác nhận nội dung trên màn hình không phải là do bản thân mình
xuất hiện ảo giác.
Còn chưa xác nhận xong, Chu Đóa đã sốt ruột
giải thích, "Không phải! Không phải em xem, em... em không có xem!" Em
ấy nói, cả khuôn mặt lại hồng thấu, "Thời điểm em nghe tiếng chị đập cửa mà tỉnh lại thì liền phát hiện cái tablet này đang che trên mặt, có thể là Chu Thụ ca ca tối hôm qua đang xem nó thì ngủ quên..."
Chu Đóa nói, thanh âm nhỏ dần xuống, như là bé ngoan vô tội bị người ta xúi giục làm việc xấu.
Chu Lệ Lệ hít vào một hơi...
Mèn ơi, không thể ngờ cái tên mặt thối băng sơn Chu Thụ cư nhiên còn có một bộ dáng e lệ đáng yêu thế này, Chu Đóa sao mà vừa mềm vừa ngọt, loại
tính cách của Omega đỉnh cấp như vậy lại phải sống nhờ trên người Chu
Thụ quả thật là quá đáng tiếc!
Chu Lệ Lệ âm thầm "tấm tắc" hai
tiếng, quát nhẹ chóp mũi của Chu Đóa, "Em sốt ruột giải thích cái gì,
tiểu khả ái. Đừng khẩn trương, để chị nhìn kỹ xem Chu Thụ ca ca của em
tối hôm qua học tập kiến thức mới gì nào." Nàng chạm chạm màn hình, suýt nữa nói không nên lời, "Má ơi... Này cũng quá kích thích đi?!"
Chu Lệ Lệ nhìn chằm chằm màn hình, đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, sau đó liền phát ra một trận cười kinh thiên động địa.
Một lát sau, Chu Đóa nhỏ giọng đánh gãy nàng, "Chị ơi... Chị đừng cười nữa, Chu Thụ ca ca hình như vô cùng tức giận..."
"Tức giận? Tức giận cái gì? Tức chị ngày hôm qua chưa làm giáo viên hướng
dẫn nhân sinh cho hắn sao?" Chu Lệ Lệ càng cười lớn hơn, ngón áp út căn
bản đã căng không nổi nếp uốn nơi khóe mắt của nàng, "Cho nên, đây chính là tự mình tìm con đường học tập khác? Chu choa, ảnh đế quả nhiên chính là ảnh đế, tinh thần học tập so với quần chúng thường dân như chúng ta
thật không ở cùng một cấp bậc a."
Tiếng cười của Chu Lệ Lệ vang vọng đất trời, Chu Đóa nuốt nuốt nước bọt, "Chị ơi..."
"Ơi? Sao vậy?" Chu Lệ Lệ ôm bụng, gian nan mở miệng.
"Chu Thụ ca ca nhờ em nói với chị một câu..."
"A? Hắn tỉnh rồi?" Chu Lệ Lệ nhướng mày, khóe miệng vẫn còn đang run rẩy.
"Dạ... Tỉnh."
"Vậy a, hắn nói cái gì?"
"Anh ấy nói, cút..."
Vừa dứt lời, Chu Đóa cùng Tiểu Trương đều yên lặng bịt kín lỗ tai mình.
Từ tiếng cười của Chu Lệ Lệ tới nói, hôm nay sợ là Chu Thụ sẽ không xuất hiện nữa.
Khối thân thể này không vội vàng mượn tên lửa bay khỏi tinh cầu trước hừng đông cũng đã xem như có tố chất tâm lý thượng thừa.
Không hổ là ảnh đế.
"Được rồi, cười mãi đói bụng muốn chết, đi thôi Đóa Đóa, chúng ta ăn cơm trước đi, không cần để ý đến hắn."
Chu Đóa gật đầu, ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng, Tiểu Trương ca ca."
Tiểu Trương đang ăn bánh bao nhỏ liền bị sặc, khụ lên.
Tuy rằng đối với hắn mà nói thì Chu Đóa cũng không xa lạ, nhưng mỗi lần
nhìn đến ông chủ nhà mình mang một khối ngũ quan lạnh nhạt nhất lại nói
ra lời nói ngọt ngào nhất... hắn vẫn sẽ rùng mình một trận.
"Khụ
khụ, chào buổi sáng. Kia cái gì... mau tới ăn một chút." Tiểu Trương đột nhiên đập một cái lên trán, "Xong rồi, anh quên mất là em dị ứng hải
sản, em uống trước chút nước hoành thánh đi, anh đi nấu cho em chén mì."
"A, dạ, cảm ơn Tiểu Trương ca ca." Chu Đóa cười đáp ứng, vẻ mặt cảm kích.
Chu Lệ Lệ nắm một cái bánh bao nhỏ nhân thịt cua ném vào trong miệng, thịt
cua thơm ngon theo nước sốt tràn ra, nháy mắt nổ mạnh trong miệng, lớp
vỏ mỏng như cánh ve khó được còn rất dẻo dai, thật không hổ là chiêu bài của cửa hàng lâu đời.
Bánh bao nhỏ thịt cua ở cửa hàng này là món Chu Thụ thích nhất, đáng tiếc Chu Đóa lại không thể thưởng thức hương vị này.
"Ai, quá đáng tiếc. Em nói một chút chính mình xem, như thế nào xuất hiện
cái nhân cách còn học theo tật xấu của Cận Ngôn." Chu Lệ Lệ ngoài mặt
thương tiếc, hai tay lại nhanh chóng mở đóng gói của phần bánh bao vốn
dĩ thuộc về Chu Thụ.
Chu Đóa bĩu môi, có chút ủy khuất, "Em cũng
rất muốn nếm thử, nhưng mỗi lần chỉ cần ăn trúng hải sản thì cả người
liền sẽ phát ban." Em ấy nhìn bộ dáng ăn bánh bao vô cùng thỏa mãn của
Chu Lệ Lệ, đôi mắt mở thật to, "Nếu không... em chỉ cắn một miếng nhỏ?"
"Dừng ngay!" Chu Lệ Lệ vội vã đem "vật phẩm nguy hiểm" cách ly khỏi tầm tay
của Chu Đóa, "Em đừng hành hạ chị chứ, tiểu tổ tông, hôm nay còn phải
chụp ảnh bìa tạp chí."
Chu Lệ Lệ sờ sờ mái tóc ngắn của Chu Đóa, hống hống để em ấy ăn chén mì Tiểu Trương mang lên.
Sắp đến giữa trưa, ba người cùng nhau chạy tới studio chụp ảnh hôm nay, lúc trên xe Chu Lệ Lệ đem công việc hôm nay phổ biến đại khái cho Chu Đóa
biết, dặn dò vài câu.
Chu Đóa đối với việc "ngụy trang" thành Chu Thụ tới nay đã có mười phần kinh nghiệm, lúc trước toàn bộ hành trình
quay chụp "Yên Chi Túy" cùng với hậu trường đều do em giải quyết, cho
nên Chu Lệ Lệ cũng không lo lắng chuyện này.
"Đúng rồi, lát nữa
sẽ gặp được Đoạn Tinh Di, hắn sẽ chụp ảnh ở phòng kế bên, chụp xong thì
lại đây, sau đó hai người sẽ cùng chụp chung mấy tấm poster."
"Dạ, hẳn là cũng không thành vấn đề." Chu Đóa nghĩ nghĩ, cười nói, "Tinh Di ca ca vẫn luôn rất tốt với em."
Chu Lệ Lệ lắc đầu "tấm tắc" hai tiếng, "Được rồi, mấy lời này em ngàn vạn
lần đừng nói trước mặt Cận Ngôn ca ca của em, bằng không sợ là Chu Thụ
ca ca của em mấy tháng đều không xuống giường được."
Câu này vừa dứt, nhiệt độ trong xe nháy mắt liền giảm xuống số âm.
Tay lái của Tiểu Trương lệch đi một biên độ rất nhỏ, Chu Đóa thì nhíu mày đỡ trán, một hồi lâu sau mới một lần nữa mở mắt ra.
"Chị Julia, chị đừng nói nữa... Đầu của em bị Chu Thụ ca ca chấn có chút đau."
Chu Lệ Lệ cười ra tiếng, nhưng vẫn khắc chế chính mình, giọng điệu mang
cười mà nói với Chu Đóa, "Được được được, không nói, chị vì em nên không nói nữa."
Ước chừng khoảng ba phút sau, xe bắt đầu tiến vào bãi đỗ xe ngầm dưới studio.
Thiếu đi đãi ngộ được bảo tiêu "hộ tống bốn phía" như ngày thường, Chu Đóa nhìn qua nhẹ nhàng không ít.
Em vừa mới thu hồi ánh mắt nghịch ngợm tránh đi ánh nắng, thì lúc đứng đợi thang máy liền gặp được đối tượng mà bọn họ vừa nhắc tới.
"Chu
Thụ, anh đã đến rồi." Đoạn Tinh Di nhìn thấy Chu Thụ, cả đôi mắt đều
sáng lên, hắn bước chân nhanh hơn đến cửa thang máy, đầy mặt đều là vui
sướng không thể kiềm chế.
Chu Đóa nghe được giọng nói quen thuộc
thì trong lòng khẩn trương vài phần, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, rồi nghiêng mặt hướng về phía Đoạn Tinh Di, hơi hơi gật đầu đáp lời,
"Ừ."
Chu Lệ Lệ nháy mắt nín thở, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Chu Đóa thật đúng là tiểu khả ái rất giỏi bắt chước a.
Đoạn Tinh Di bị đối đãi lạnh nhạt cũng không cảm thấy khổ sở, rốt cuộc Chu
Thụ từ trước đến nay đều là bộ dáng cự người ngàn dặm, đối với bất kỳ
người nào cũng là như vậy, hắn đã sớm quen rồi.
Thang máy đi đến lầu 3, Đoạn Tinh Di nghiêng người nhìn về phía Chu Thụ, "Tôi đến phòng bên cạnh trước, lát nữa gặp."
"Ừ, lát nữa gặp.
"
Chu Lệ Lệ phóng nhẹ bước chân theo ở phía sau, cùng Chu Đóa đi vào phòng hóa trang của bọn họ.
Mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một loạt người đứng ở bên trong, hơn nữa, từng người còn hai mắt phát ra ánh sáng...
"Tình huống này là thế nào nha?" Chu Lệ Lệ tiến lên một bước, đem Chu Đóa che chở ở phía sau.
Chỉ thấy chuyên viên trang điểm đang ngồi ở một bên đứng dậy, thân thiết
giữ chặt tay Chu Lệ Lê, "Ai nha, chị Julia, bọn họ là trợ lý của em và
Joe, vô cùng sùng bái Chu Thụ, đặc biệt tới để chiêm ngưỡng dung nhan
của ảnh đế."
Chu Lệ Lệ nhướng mày, đối với mấy từ "trợ lý" và
"chiêm ngưỡng dung nhan" cũng không tỏ ý kiến, chỉ là ánh mắt lạnh hơn
một chút, nhưng khóe miệng vẫn treo nụ cười mà nói, "Vivian, như vậy chỉ sợ không tiện, tôi cho rằng khi thỏa thuận công việc đã nói rõ ràng
những quy củ và yêu cầu của chúng tôi, xem ra vẫn là tôi làm việc sơ
suất."
"Không không không, chị Julia, chị đừng nói thế mà! Nếu
không thì như vậy đi, em trước tiên bảo bọn họ ra ngoài, nhưng lát nữa
khi tiến hành quay chụp thì có thể cho bọn họ đứng bên cạnh xem được
không? Bảo đảm chỉ xem thôi chứ không nói lời nào." Vivian làm một động
tác tay, đám người chen chúc trong phòng hóa trang nháy mắt đều tan hết, trước khi đi, còn có vài người lá gan lớn còn vứt một cái mị nhãn về
phía vị ảnh đế đang lạnh mặt đứng bên cạnh.
Lúc này, trong phòng an tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bên ngoài vẫn còn nhốn nháo không ngừng.
"Trời ơi, Chu Thụ cũng quá soái đi! Đây chính là mặt mộc a! Mặt mộc a! Làm
thế nào mà làn da so với Omega còn mịn màng hơn vậy chớ?"
"Cứu mạng! Hôm nay mình nhất định phải xin được chữ ký!!!"
"Ai, đáng tiếc, vừa mới có thể tới gần mộng tưởng một chút thôi đã bị đuổi đi, thật là mất hứng!"
"Đúng vậy nha. Thật vất vả dùng đến quan hệ của ba mình mới có cơ hội được
vào đây nhìn Chu Thụ một cái, ít nhất cũng phải được một tấm ảnh chụp
chung a!"
Chu Lệ Lệ liếc liếc mắt nhìn Vivian, đối phương giả vờ
cái gì cũng chưa nghe thấy, vô cùng nhiệt tình đón tiếp ảnh đế ngồi
xuống.
"Thụ ca, hôm nay chúng ta có ba tạo hình, hai cái đầu là
cho ảnh đơn của anh, một cái hiện đại, một cái cổ phong, cái thứ ba là
cho bộ ảnh đôi chụp cùng Đoạn Tinh Di, anh xem muốn làm thế nào?"
"Ừ, tùy tiện."
Vivian bị mắt lạnh của ảnh đế mê đảo rồi, hiển nhiên nàng thực ưa thích loại hình Alpha băng sơn thế này.
Trong lúc làm tạo hình, nàng vẫn cố ý tìm đề tài bắt chuyện với ảnh đế, nhưng đối phương thật sự quá lạnh nhạt, vĩnh viễn chỉ đáp lại bằng một chữ
duy nhất, chưa từng vượt quá ba chữ, hơn nữa cái từ dài nhất kia vẫn là
kêu: "Julia."
"Julia" ngồi trên sô pha đứng dậy thò lại gần, "Sao vậy Thụ ca?"
Chu Thụ rũ mắt sang bên cạnh, nói: "Di động".
Chu Lệ Lệ hiểu ý, từ trong túi lấy ra di động của Chu Thụ, "Yên tâm đi, tớ giúp cậu trả lời."
"..." Chu Thụ ở trong thân thể Chu Đóa run lập cập, khiến Chu Đóa cũng run run theo.
"Sao vậy Thụ ca?" Vivian vô cùng quan tâm cúi xuống gần dò hỏi.
Chu Đóa nhíu mày, ngửi thấy hương vị tin tức tố của Omega cố tình phiêu về
phía mình, cho dù chỉ là một phần nhỏ đến gần như không thể phát hiện.
Em trầm mặt, ngước mắt không rõ đang nhìn về điểm nào, nhưng không khó để
đọc hiểu trong ánh mắt có phần không thích cùng cảnh giác.
Động tác trên tay Vivian khựng lại, theo bản năng thối lui đến một khoảng cách an toàn.
Khí tràng của ảnh đế quả nhiên quá khủng bố...
Vivian hoảng hốt một trận, xóa sạch ý đồ tiếp cận, đồng thời đẩy nhanh tốc độ công tác.
Ảnh đế làm xong tạo hình, đến phút cuối Chu Lệ Lệ vẫn không mặt mũi cự tuyệt, để ảnh đế ký tên cho Vivian.
Hai người như nhận được ân xá mà ra khỏi phòng hóa trang, đến một chỗ hành
lang không có người thứ ba, Chu Đóa mới nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Chu Lệ Lệ.
"Chị Julia, em khẩn trương quá." Chu Đóa nhỏ giọng dùng âm gió nói khẽ bên tai Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ bị dáng vẻ đáng yêu này chọc cười, "Cưng còn khẩn trương nha? Lúc nãy đóng giả thực sự rất khốc a, quả thực so với bản gốc còn giống
hơn."
Nói xong, bọn họ cũng nhịn không được cười ra tiếng. Trước khi bước vào studio, Chu Đóa bỗng nhiên dừng bước.
"Đúng rồi, chị Julia, Chu Thụ ca ca nhờ em hỏi chị, có ai nhắn tin cho anh ấy không." Chu Đóa nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, "Tin nhắn của Cận Ngôn
ca ca."
"Thật đúng là có, vừa rồi chị còn trò chuyện với người ta một hồi a."
Sau đó mắt thường cũng có thể nhìn ra Chu Đóa lại rùng mình một cái, em có
chút bất đắc dĩ hỏi Chu Lệ Lệ, "Hai người nói cái gì nha?"
"À,
cậu ấy hỏi hôm nay cậu có lịch trình thế nào, tớ nói chụp ảnh. Cậu ấy
nói muốn nói chuyện phiếm với cậu, tớ nói hôm nay chỉ sợ cậu không thể
trò chuyện được. Cậu ấy hỏi vì sao, tớ nói bởi vì ngày hôm qua cậu xem
phim, xem từ đêm khuya đến hừng đông, rồi bị tớ cùng Chu Đóa phát hiện."
Lời này vừa dứt, Chu Đóa cảm thấy toàn bộ vũ trụ đều an tĩnh.
Hành lang lặng im giống như một đường hầm thời không, người trong thân thể
Chu Đóa chỉ sợ là không bao giờ muốn quay về viên tinh cầu này nữa...
Tác giả có lời muốn nói: Chương này phải bị hai lần đương trường xấu hổ của ảnh đế làm cho cười chết, quả thực muốn trong một giây chạy trốn đến
sao Hỏa.
Btw, "Sửa lại thói xấu ngủ lõa thể" cũng có nhắc tới ở
chương 1, thời điểm Chu Thụ "chuẩn bị biến thân", ảnh đế ngạo kiều quả
thật là một Alpha siêu cấp tri kỷ ôn nhu. A nha ~
~~~~~
(1)
"Đại hình xã tử" (大型社死): tử vong xã hội quy mô lớn, xã chết.
i. "Xã tử" (社死): cái chết xã hội. Có nguồn gốc từ quyển sách "The
Undertaking", tác giả Thomas Lynch chia cái chết làm 3 giai đoạn: "cái
chết của cơ thể" được đo bằng ống nghe và thiết bị sóng não, "cái chết
trao đổi chất" là sự ngừng hoạt động của các dây thần kinh và phân tử
trong cơ thể, "cái chết xã hội" khi nhiều người biết đến sự tử vong này. Chỉ khi trải qua cả ba giai đoạn thì con người mới thật sự chết đi.
i. Là từ ngữ mạng, đề cập đến một tình cảnh siêu xấu hổ, khiến nhân vật
chính và mọi người xung quanh không biết nên đối mặt như thế nào.