Trí Khương

Chương 51: Cùng đạt cao trào


trướctiếp

Tay nhỏ bé chậm rãi dời xuống, ở bên trong quần ma sát một hồi, liền đưa vào trong đó, hai tay ngón tay đặt lên trêи 2 cánh hoa đang rung nhẹ.

” A!” Một trận tê dại từ chỗ đó lan đến toàn thân, Trí Khương cong đầu gối hai chân mở rộng, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn phát ra ngẩng cao yêu kiều.

“Ừm! Gọi thật là dễ nghe. Cục cưng ngoan, gọi thêm mấy tiếng!” Dực Phàm thân thể phát nhiệt, nội tình đã sớm trương lên.

Nếm được ngon ngọt, Trí Khương theo sở thích của mình càng làm, xoay tròn ngón tay cảm giác ngày càng trơn trợt xúc cảm hạ thể, thể nghiệm bản thân ” tự luyến ” Nàng rút về ngón tay, nhìn vài đạo chỉ bạc ở đầu ngón tay bị kéo dài, nhơm nhớp đây, nàng chơi một hồi, ở Dực Phàm dưới sự thúc giục lại lần nửa xâm chiếm vùng tam giác thần bí.

Trí Khương khom lưng, ngón tay trượt phải càng lúc càng nhanh, hai chân không tự chủ mở lớn, chỉ cần là như thế này tùy ý ở hoa hạch vỗ về chơi đùa liền để cho mình thật vui vẻ, nàng tưởng tượng là Dực Phàm đang ở bên an ủi nàng, đang đùa bỡn nàng, trong lòng quả quyết, nhỏ ở chỗ sâu trong tựa hồ tuôn ra một cổ mật dịch khiến bàn tay Trí Khương ướт áт.

“Ông xã, em thật thoải mái… Anh khiến cho em thật tốt….tuyệt vời “

“A! Anh cũng rất thoải mái đây! Bảo bối vài ngày nửa là có thể gặp em \'

Rõ ràng hai người chưa từng đụng chạm đến đối phương, lại có thể ở đồng dạng khuây khoả hạ tưởng tượng thấy đang cùng người trong lòng ôm hôn. Trí Khương híp mắt, cảm giác phảng phất phía trêи thân thể có cái dũng mãnh mạnh mẽ thân thể, tay hắn chính hung hăng xoa Ьóρ tiểu trân châu, thỉnh thoảng còn cong lại đạn một cái, nguyên bản tăng cao sắc ɖu͙ƈ không có đến giảm bớt, trái lại càng trống không, hạ thể ngứa hơn, nàng nhu cầu cấp bách có gì đó lấp đầy, lại dùng lực giã sự háo sắc của nàng. Bị ɖu͙ƈ vọng làm choáng váng đầu óc Trí Khương cao giọng mị kêu:

”Ông xã, vào đi… em muốn anh…ưmmmm “

Dực Phàm trước mắt cũng huyễn hóa ra thân ảnh bảo bối, tưởng tượng Trí Khương đang giúp hắn khẩu giao, dùng đầu lưỡi bao vây cự long cứng rắn của hắn. Vừa nghĩ Dực Phàm vừa thở gấp, bàn tay ko ngừng vuốt ve long thân đang cương trướng, bên tai nghe ko sót một thanh âm nào của Trí Khương trong cơn mê loạn, sau một trận co rút hắn tự mình bài xuất ra cổ chất lỏng màu trắng đục.

”Ông xa, anh thoải mái sao?” – Trí Khương kiều mị hỏi.

“Dĩ nhiên, bảo bối của anh là nhất!”


trướctiếp