Dịch Dương quyến luyến không rời
từ biệt Trí Khương, thừa dịp bóng tối kéo cô lại thân mật một hồi mới
cho đi, nhìn cô vào trong nhà mới xoay người về lại căn nhà cách vách
của mình.
Trí Khương vào phòng, thấy Dực Phàm lại đang ngồi trong
phòng cô, buồn cười nghĩ anh mà cũng làm phường đầu trộm đuôi ᴄướρ thế
này à. Dực Phàm tiến lại ôm chặt lấy cô, gác cằm trêи đỉnh đầu côm thở
dài nói, “Xin lỗi, hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, anh phải để
cho Dịch Dương đi với em, nó có tìm được em không?” Trí Khương an ủi vỗ
vỗ lưng anh: “Không sao, có Dịch Dương đi với em rồi.”
Dực Phàm hôn
lên môi cô, tay bắt đầu không thành thật trườ xuống dưới, vươn xuống
dưới váy, không ngờ lại chạm phải bờ ʍôиɠ trần trùng trục, anh sắc mặt
âm trầm kết thúc cái hôn, hỏi gặng: “Sao lại không mặt qυầи ɭót?” Trí
Khương chột dạ, khai ra Dịch Dương: “Tại anh Dịch Dương đó… Em lúc đầu
cũng có đồng ý đâu.” “Em không mặt qυầи ɭót mà lại ra đường chạy loạn
à?” “Ai da, Dịch Dương nói trời tối không ai nhìn thấy, nên không chịu
trả cho em.” Dực Phàm tâm thầm mắng Dịch Dương, dám để bảo bối như thế
mà ra ngoài. Bất quá, tiểu tử này cũng thật có tình thú ghê, bảo bối đi
trêи đường cảnh đẹp dưới váy không có gì che khuất, đẹp, đẹp nha. Trí
Khương cho rằng anh giận, cọ cọ vào пɡựᴄ anh. Dịch Dương nghĩ nghĩ, nhất định hôm nay bọn họ đã “làm” qua, giờ bảo bối còn mệt, nên đành phải
cứng nhắc đẩy cô ra: “muộn như thế, đi tắm đi, anh dỗ em ngủ.” Trí
Khương nghe lời chạy vào phòng tắm.
Dực Phàm từ đằng sau ôm lấy Trí
Khương, khóa thân thể nhỏ xinh của cô lại trong lồng пɡựᴄ anh, Trí
Khương ngoan ngoãn nằm, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nắm bàn tay to
của anh để lên bụng mình. Dực Phàm nhìn bảo bối, vẻ mặt chứa chan cưng
chìu, không khỏi trêu chọc cô, anh thì thầm thân mật sau vành tai cô:
“Bảo bối, đêm nay em với Dịch Dương làm cái chuyện tốt gì thế?” Trí
Khương xấu hổ muốn chết, lấp ɭϊếʍ cho qua, “Xem pháo hoa thôi mà.” Dực
Phàm cắn cô, “Nói dối hửm? Xem pháo hoa mà tới qυầи ɭót cũng không còn?” Trí Khương biết không giấu được, đành phải ấp úng, “Giống…giống như hôm qua đó.” Còn cái ɭϊếʍ kia thì cô không tài nào nói được. Anh truy vấn:
“Thế, ai khiến em thích hơn?” Quả nhiên đàn ông đều thế, để ý tị nạnh
lẫn nhau, nhưng mà, một người dùng tay, một người dùng lưỡi, một cái
thiêu đốt như lửa, một cái ôn nhuận như nước, tuy nhiên Trí Khương không ngốc, biết rõ đây là điểm tối kỵ của đàn ông, để thỏa mãn tự tôn đàn
ông của anh, cô nói: “Tối hôm qua anh thấy rồi mà, em như vậy rồi mà còn hỏi.” Anh siết chặt tay, “Thế sau này ngày nào anh cũng làm thế nhé?”
Trí Khương mắng anh háo sắc, nhưng trong lòng như nuốt mật. Hai người
nằm trêи giường nói chuyện, bỗng nhiên Dực Phàm đứng đắn nói: “Bảo bối,
hai ngày tiếp theo anh bận hội nghị, không thể đi với em được, để Dịch
Dương đi với em thôi, tối anh lại tới. Trí Khương ngáp một cái, “Không
sao.” Dực Phàm thầy cô cũng mệt rồi, dém chăn cho cô ngủ.
Trí Khương
ngủ tới tự nhiên tỉnh mở mắt, nhận được tin nhắn của Dịch Dương: “Bảo
bối sang đây chơi đi, anh nấu đồ cho em ăn.” Trí Khương chào ba mẹ rồi
sang nhà Dịch Dương. Đây là lần đầu Trí Khương vào nhà nam sinh, ngoài
dự đoán của cô, không hề bừa bộn mà rất gọn gàng ngăn nắp, còn thoang
thoảng hương nước thơm. Nhưng mà, Trí Khương phát hiện trong góc phòng
có một giỏ lớn đựng tất cả đồ bẩn của anh, tất bẩn, giày bẩn này nọ, còn có đồ Tây. Xem thế là anh không biết giặt đồ Tây rồi, không chừng đem
quăng thẳng vào máy giặt cũng nên.
Trí Khương không khỏi thấy Dịch
Dương thật dễ thương, tuy bình thường lưu manh thế, nhưng cũng không
khác với nam sinh bình thường là bao. Trí Khương lấy đồ đem đi phân loại rồi giặt cẩn thận, khi Dịch Dương nấu ăn xong đi ra thì thấy Trí Khương đang phơi đồ. Dịch Dương rón rén lại gần, lấy tay xoa xoa lên eo cô,
trong lòng cảm thấy ấm áp, Trí Khương tránh vuốt sói của hắn, “Tránh ra, em đang làm việc đứng đắn.” “Này mới là chuyện đứng đắn chứ.” Nói rồi
ép cô vào thanh chắn ban công, tay xoay lên hai bầu пɡựᴄ, miệng cũng
không rảnh rỗi, mân mê cổ cô, Trí Khương cực kỳ hoảng sợ “Đừng, đây là
ban ngày, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Dịch Dương nghĩ nghĩ, giờ là ban
ngày, hắn cũng không sợ gì, nhưng sợ ai thấy bảo bối lại nên chuyện. Hắn ôm cô vào phòng, không quên kéo rèm lại. Trong phòng nhất thời tràn
ngập vẻ mờ ảo ám muội, Trí Khương “thiện ý” nhắc nhở, “Đồ ăn của anh
không sao chứ?” Lại kinh ngạc nhìn thấy hắn thế mà lại ᴄởɪ áᴏ ra, khiến
cô thẹn thùng, nhưng cơ thể của hắn quả là đẹp, cơ bắp nổi rõ, vì tập
luyện thể thao mà cơ пɡựᴄ rắn chắc vô cùng, bụng thon gọn, cánh tay mạnh mẽ. Trí Khương không thích cơ bắp quá phô trương, nhưng cơ thể Dịch
Dương đúng là mê người, Dịch Dương có chút buồn cười nhìn cô gái ngây
ngốc kia, chưa để cô phản ứng liền hôn lên đôi môi như mật của cô, đưa
đầu lưỡi vào miệng cô, khơi dậy tình ɖu͙ƈ nơi cô.
Chỉ chốc lát sau,
Trí Khương bị hôn tới xụi lơ nằm trong lòng người đàn ông, mặc hắn muốn
làm gì thì làm, áօ ɭót không biết đã bị quăng ở góc nào. Thỏ ngọc trước
пɡựᴄ bị ʍút̼ vào căng tròn, vểnh lên. Trí Khương nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, đầu chôn tại пɡựᴄ cô như trẻ con bυ" ʍút̼. Trí Khương ngưỡng
người lên, dâng cho hắn nhiều hơn. “A…căng quá…” Dịch Dương đặt cô nằm
thẳng lên sofa, công việc trêи miệng vẫn không ngừng nghỉ, thiếu nữ vuốt ve bờ vai căng cơ của hắn, rồi đến tấm lưng như hổ của hắn, hai chân
cũng bất giác mở ra, giam đùi hắn lại, dùng lòng bàn chân vuốt ve đùi
của hắn. Dịch Dương làm sao chịu nổi kϊƈɦ thích như thế, bảo bối chỉ mới tiếp xúc tình ɖu͙ƈ mà đã mê người đến thế, biết rõ làm tế nào để cả hai được kɧօáϊ lạc, thế thì sau này làm sao hắn chạy thoát được đây, bất
quá hắn cũng không có ý định chạy.
Dịch Dương cách lớp quần bò xoa
nắn lấy hạ thân của cô, có chút vướng víu, nơi mẫn cảm của Trí Khương
không được chiếu cố đầy đủ, nhưng cảm giác thô ráp ma sát lấy rất thỏa
mãn, cô không khỏi càng muốn nhiều, “Ca ca, muốn… A…” Dịch Dương cởi
khóa, nâng ʍôиɠ phấn của cô lên, ᴄởɪ զᴜầп xuống, cứ như thế nửa treo
trêи bắp đùi, trực tiếp duỗi tay đi tới đóa hoa của cô, vì bị quần bò
cầm cố, chân cô chỉ mở hẹp, không gian như thế khiến bàn tay như càng
thêm rộng hơn, Dịch Dương cũng không gấp, trong nơi chật hẹp thế dùng
ngón tay quấy đảo, đến nỗi cô gái khó nhịn được. “A…Ca ca, lại nữa.” Hạ
thân thật muốn thoát khỏi quần bò, nhưng Dịch Dương lại không giúp cô,
gây sức ép với cô, hắn muốn nhìn thấy bảo bối khó nhịn giảy giụa, như
yêu tinh mê người. Khó khăn lắm mới mở được hai chân, chờ hắn sủng hạnh, Trí Khương cảm thấy một cỗ nhiệt lưu, cô bắn mạnh lên, đẩy hắn ra một
chút, Dịch Dương tưởng đã làm cô đau hay khó chịu, khẩn trương nhìn cô,
bảo bối ngây ra một hồi, hóa ra là tới tháng rồi!
Dịch Dương ai oán
mặc quần áo, ra ngoài giúp cô mua băng vệ sinh. Đến siêu thị thấy cực kì nhiều loại, dùng ngày dùng đêm gì đó, hắn nhắm mắt chọn đại, mua về nửa xe băng vệ sinh. [=_____=”] Trí Khương ngồi nhà rất nhàm chán, mở
laptop của hắn ra, muốn chơi game hay đọc báo gì đó, ai ngờ có icon hai
cơ thể quấn lấy nhau, cô hiếu kì kϊƈɦ vào, liền mặt đỏ tai hồng, hai
người nam nữa quấn lấy nhau, hoan ái rêи rỉ, người phụ nữ còn lấy tay
xoa chính пɡựᴄ mình. Một hồi sau Trí Khương cảm thấy rất quen mắt, hóa
ra hôm trước Dịch Dương làm cô trong phòng thể ɖu͙ƈ là do học từ AV này. Trí Khương nhìn thử xem còn có chiêu gì không, ai ngờ tạch một tiếng
lap bị đóng lại, Dịch Dương mặt đỏ tai hồng tay cầm một bao băng vệ sinh mặt đỏ tai hồng. Ai da, thẹn kìa, bình thường toàn là cô đỏ mặt, ai ngờ Dịch Dương thế mà cũng có thể đỏ mặt dễ thương thế kia, Trí Khương nổi
máu gian tà, hỏi Dịch Dương: “Ca ca, đó là cái gì vậy nha?