Dịch Dương vui mừng ra mặt lúc nhìn tấy Dực Phàm cũng mừng ra mặt thì
tắt hẳn nụ cười. Đương kinh ngạc thì nhìn thấy anh đưa ra bản giao ước,
lấy bút vạch một đường lên mục hôn, Dực Phàm còn không xấu hổ chút nào,
rất đáng ăn đòn nói: “Hôm nay cậu làm càng, tới quyết định không so đo.
Nhưng cũng đã hôn rồi, mục này coi như xóa bỏ. Nhưng mà sau này cũng
không được làm chuyện gì quá phận, những điều mục ghi ở đây vẫn còn hiệu lực. Còn có, hôm nay cô ấy bị ba mẹ bắt gặp, từ hôm nay, tớ chính là
bạn trai cô ấy ở bên ngoài.” Dịch Dương giận phát run, nhưng lại không
xuống tay với Dực Phàm được, chỉ là nghĩ tới mình không được làm bạn
trai bảo bối thì bực vô cùng. Chỉ là thứ hai nhìn thấy mặt bảo bối, lại
không giận được, chỉ nghĩ sẽ chuyên tâm làm người hộ tống cho cô.
Từ
đó về sau, Dực Phàm chính thức công khai quan hệ của hai người, có hai
người một tối một sáng bảo vệ, Trí Khương cũng không bị ai đe dọa gì.
Nghỉ hè vừa xong, bọn họ bắt đầu lên đại học, nhưng cũng chẳng khác biệt gì, khối nhà của bậc đại học cách khối nhà của bậc trung học không xa,
bọn họ vẫn có thể tìm tới cô gây rối. Chỉ là Trí Khương cảm thấy hơi kì
quái, chuyện yêu đương nghe tụi bạn gái nói cô cũng có chút kinh nghiệm. Bọn họ khí huyết dương cương, lúc bên nhau không kéo tay cô thì cũng
hôn môi, có khi súng ᴄướρ cò, bọn họ liền vụt biến mất, một hồi mới lại
xuất hiện. Trí Khương biết bọn họ xúc động, dường như đang tuân theo một quy định gì đó thì phải. Cô cũng không muốn tìm hiểu nhiều làm gì, nghe mấy cô bạn nói khi làʍ ȶìиɦ rất thoải mái, có cảm giác đối phương hoàn
toàn thỏa mãn mình, chỉ có điều lần đầu thực sự rất đau, có người đau
không chịu được mà không muốn làm nữa. Trí Khương thấy trước mắt không
có loại nhu cầu này, con gái nên cũng không tiện chủ động, loại chuyện
này cứ để con trai lo đi, khỏi mệt đầu cô.
Dịch Dương với Dực Phàm
đích xác là có bàn tính với nhau, bảo bối giờ chỉ mới học cấp ba, chính
là thời điểm không thể phân tâm, nhiệm vụ của bọn họ là hỗ trợ bảo bối
vào được đại học của trường quý tộc, con dê con bé nhỏ kia dưới sự khống chế của mình tạm thời sẽ không bị ai câu đi mất được. Cho nên, mỗi lần
khi tiếp xúc với bảo bối, bọn họ phải dùng tới 200% năng lực khống chế
của mình để kiềm không đẩy bảo bối lên giường âu yếm ái ân, mỗi lần nghe bảo bối ý loạn tình mê mà ngân khẽ, hạ thân bọn họ đều sưng lên, tắm
nước lạnh và đôi bàn tay đã làm bạn với bọn họ rất lâu, đêm dài mênh
mang, nếu không có tưởng tượng cùng làʍ ȶìиɦ với bảo bối, không biết bọn họ làm thế nào để vượt qua nữa. Dực Phàm biết rõ, nội tâm mãnh thú sắp
kiềm không được, một lần bảo bối ngủ, anh liền giữ chặt suy nghĩ “chỉ
xem một chút, chỉ sờ một chút”, cở cà vạt của bảo bối, nhẹ nhàng vòng
tay ra phía sau, nhẹ nhàng gỡ móc áo nịt пɡựᴄ của cô, giải phóng hai con thỏ trắng của cô, anh nhìn không chớp mắt bầu пɡựᴄ non tơ, nuốt nước
miếng đánh ực, không thể khống chế được, cúi đầu xuống ɭϊếʍ quanh cái nụ nhỏ, nhuộm ướt quầng иɦũ ɦσα của cô, lại ngậm đầu иɦũ ɦσα nho nhỏ, anh
muốn ʍút̼ vào của bảo bối, nhưng cô đột nhiên ưm một tiếng, anh giật
mình mặc lại nội y cho chỉn chu, gài nút lại, xóa bỏ hiện trường phạm
tội. Chỉ là huynh đệ của mình không chịu nổi, anh cười khổ, xoay nguồi
đi tắm, lần này anh tắm cả nửa tiếng, sau khi bắn ra vẫn thấy còn cứng,
anh chỉ biết cười khổ, ảnh hưởng của tiểu yêu tinh này với mình càng lúc càng lớn.
Dịch Dương ban ngày không thể cùng bảo bối thân mật, hắn
cũng không hề chịu thua mà thuê một căn nhà sát cạnh nhà bảo bối, cách
ban công nhà Trí Khương chỉ có hai bước. Mỗi lúc màn đêm xuống, hắn lại
trèo qua lan can, lẻn vào phòng bảo bối cùng cô ôm ôm ấp ấp. Hắn sợ bảo
bối phân tâm không học được, người luôn bốc đồng như hắn cũng tâm tâm
niệm niệm những điều trong giao ước. Để bù đắp chính mình, khi bảo bối
ngủ, hắn lấy ra nam căng trướng đến phát đau của mình, nhìn cô điềm tĩnh ngủ, пɡựᴄ cong hơi vểnh lên, mạnh mẽ khuất động côn thịt của hắn, bảo
bối ngay trước mắt hắn, tuy rằng không thể đụng, nhưng chẳng khác gì
đang chờ hắn sủng hạnh, Dịch Dương hạ thấp thanh âm mình xuống, sợ cô
thức dậy, tay vẫn không chậm nhịp, mắt thấy căng căng, sắp bắn ra, Dịch
Dương vội vàng lấy áo khoác của mình che trước hạ thân, hứng lại tϊиɦ
ɖϊƈh͙. Chậm rãi bình tức lại ɖu͙ƈ tình, Dịch Dương tắt đèn bàn, mở cửa
sổ ra hít thở không khí, để gió xua đi vị ngai ngái trong phòng. Nhìn
lại một lần, lưu luyến không rời mà về lại nhà mình thuê.
Đông trôi
qua, xuân đến cũng là lúc thi. Trường quý tộc này khác với những trường
còn lại, vì thu vào nhiều học sinh ưu tú, nên kỳ thi sớm hơn trường khác những một tháng, có thể trước cuộc thi mà nhìn thấy đâu là học sinh
giỏi. Bọn thí sinh tuy rằng thiếu một tháng ôn tập, nhưng thời gian được giải thoát cũng sớm hơn. Dịch Dương với Dực Phàm cả thời gian này cật
lực ôn tập cho Trí Khương, tốn không ít công sức. Đến khi Trí Khương
thi, thấy rất nhiều câu đã từng ôn qua, nhất thời cảm thấy đại học rất
có hi vọng. Dịch Dương với Dực Phàm nghe báo cáo lại cũng rất vừa lòng,
ba người tham gia bữa tiệc ăn mừng do học sinh tổ chức. Vì chơi quá
high, bọn Dịch Dương đều ngủ hết tại quán. Mọi người tỉnh dậy còn muốn
chơi tiếp, Dực Phàm lại kéo Trí Khương đang hưng phấn ra ngoài, lần này
kéo cô ra ngoài chơi suốt đêm đã là không ổn rồi, cứ thế thì lần sau có
muốn cũng khó khăn. Vừa may, ba Trí hiểu tâm lý của người trẻ, nên cũng
không có trách cứ.