Tỏ Tình - Ưng Chanh

Chương 1: Gặp lại


trướctiếp

Sáu giờ sáng, con chim sẻ đậu trên cây cột điện phành phạch đôi cánh đập tan sự yên tĩnh trong ngõ. Do tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa nên hoa quế rơi lả tả xuống dưới giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng.

Không khí ẩm thấp luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Tối hôm qua Hứa Tùy vừa mổ xong, cộng thêm lúc nửa đêm bệnh viện triệu tập cô có chuyện gấp, đợi tới lúc bận xong thì trời đã sắp sáng rồi, cô nằm bò thẳng luôn xuống dưới bàn chợp mắt một lúc, lông mi đen dài cũng chẳng che giấu được vẻ mệt mỏi nơi mí mắt.

Trong nhà vệ sinh, Hứa Tùy ngậm nước súc miệng vị bạc hà trong miệng, mở vòi nước vốc một nắm nước lên rửa mặt để chuẩn bị đi làm ca sáng.

Bảy giờ năm mươi phút, người trong khoa dần dần đông lên, mọi người chào buổi sáng với nhau. Hứa Tùy tranh thủ thời gian giải quyết một phần bánh sừng bò, cà phê đen đặt ở bên cạnh, có người nhấc lên thay vào đó một hộp sữa.

Hứa Tùy ngẩng đầu, là bác sĩ thực tập mới đến, chàng trai ngại ngùng nói: "Bác sĩ Hứa, chị suốt ngày uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu ạ."

"Cảm ơn." Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn thời gian, "Đi thôi, đến giờ kiểm tra phòng bệnh rồi."

Bệnh nhân của Khu nội trú hầu như ai cũng thích bác sĩ Hứa đến kiểm tra phòng, cô vừa dịu dàng vừa có tính kiên nhẫn, lại còn rất biết lắng nghe những lời phàn nàn thỉnh thoảng của bọn họ.

Một vài bác sĩ thực tập theo sau Hứa Tùy, cô kiểm tra từng phòng một, ống tay áo phất lên một góc, nhìn sang bên ngực trái là thẻ chứng nhận màu xanh lam: Hứa Tùy, bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Phổ Nhân.

Khi kiểm tra phòng tới một cô gái, hai hôm nay người bệnh nhân này vừa mới mổ ruột thừa, Hứa Tùy dặn dò kỹ cô ấy phải ăn kiêng và điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt cho phù hợp.

Tuổi tác của cô gái vẫn còn nhỏ, phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi như cũ, ngước đôi mắt to tròn long lanh nói bản thân mà còn ăn những đồ ăn bừa bãi như thế nữa thì kiểu gì cũng sẽ chết.

"Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" Cô gái hỏi một cách dè dặt.

Hứa Tùy cầm bút ký tên dừng lại trên tập tài liệu màu xanh lam, ngước mắt đối diện với cặp mắt long lanh đó, nói nhẹ nhàng: "Một chút thôi."

"Tại sao ạ? Em muốn uống Yihetang hơn cơ." Cô gái làm mặt đau khổ.

"..."

Bác sĩ thực tập đứng đằng sau không nhịn được bật cười thành tiếng, Hứa Tùy mặt không cảm xúc, thanh âm còn mang theo chút tàn nhẫn: "Bây giờ đến cả 'một chút thôi'* em cũng không được uống nữa đâu."

*Trung Quốc có một hãng trà sữa là 一点点: Yidiandian (một chút thôi)

Cô gái phản ứng lại một cách muộn màng, hối hận đáp: "Bác sĩ, em sai rồi!"

...

Kiểm tra phòng xong, Hứa Tùy đút hai tay vào trong túi áo quay về phòng làm việc, trên hành lang đụng phải thầy giáo kiêm chủ nhiệm khoa ngoại vẫn luôn dẫn dắt mình.

Chủ nhiệm khoa tới có việc, đúng lúc tóm được cô: "Tiểu Hứa, vừa kiểm tra phòng xong à?"

"Vâng." Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm khoa như có điều gì muốn nói, cô chủ động hỏi: "Thầy à, thầy có chuyện gì vậy ạ?"

"Dạo này em là người liều mạng nhất trong khoa đấy, đúng là có dáng vẻ của thầy năm xưa rồi." Bác sĩ Trương mỉm cười, nét mặt hiền từ, "Nhưng cũng phải chú ý điều tiết hòa hợp, mẹ em đã gọi điện thoại tới cho thầy rồi đây này, bảo thầy phải lo lắng cho chuyện trọng đại của em."

Hứa Tùy ngẩn người, không ngờ hậu quả của nhiều lần từ chối đi xem mắt là mẹ lại tìm đến chủ nhiệm khoa để gây sức ép cho cô. Cô vựng lại tinh thần: "Thầy à, thầy có biết mơ ước sau khi qua tuổi trung niên của mẹ em là gì không ạ?"

"Là gì?"

"Là làm bà mai mối, lôi em ra luyện tập trước." Hứa Tùy dùng ngón tay chỉ vào người vô tội là chính mình.

"Cái đứa nhóc này." Chủ nhiệm Trương bật cười, ngữ khí bất lực, ngay sau đó chuyển chủ đề, "Ở trong khu nhà chỗ thầy ở có một chàng trai cũng được lắm, điều kiện cũng tốt..."

Đôi mắt của Hứa Tùy liếc điên đảo lên người ông, đánh lạc đề: "Thầy ơi, sao em ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người của thầy vậy? Nồng lắm ạ."

Người trong bệnh viện Phổ Nhân ai ai cũng biết y thuật chữa bệnh của bác sĩ Trương vô cùng xuất sắc, uy tín vang danh khắp nơi, nhưng đồng thời cũng là một người sợ vợ chính hiệu. Vợ của bác sĩ Trương là y tá trưởng của Khoa nhi, thường xuyên tới đây kiểm tra. Lần nào bà ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ông là lại tuyên bố nếu không phải kiêng dè hai tay của ông vẫn còn có thể dùng để chữa bệnh cứu người, thì bà đã bẻ gãy tay của ông đi lâu rồi.

"Hôm nay thầy đã kịp hút điếu nào đâu, chắc là bị ám mùi từ người nhà của bệnh nhân." Bác sĩ Trương kéo cổ áo lên ngửi, khuôn mặt lo lắng: "Thôi không nói với em nữa, thầy đi rửa tay đã."

...

Bận bịu suốt buổi sáng, cuối cùng Hứa Tùy cũng kết thúc công việc. Cô về nhà ngủ bù, ngủ tới lúc trời đất tối sầm mới tỉnh dậy, phía xa xa là những ánh đèn neon sáng lấp lánh.

Cô tưởng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng thật ra mới chỉ ngủ được có ba tiếng.

Hứa Tùy đờ đẫn một lúc rồi ngồi dậy đóng cửa sổ, dùng bluetooth của di động kết nối với loa mở một bản nhạc rock, cả người giẫm lên thảm mát xa thư giãn.

Mọi người phần lớn đều cho rằng đứng ở trên thảm mát xa sẽ rất đau, nhưng đối với Hứa Tùy mà nói, nó là một loại phương thức giải tỏa stress tốt nhất. Di động kêu lên một tiếng "ding", trên trán Hứa Tùy đổ một chút mồ hôi, cô trực tiếp ngồi phịch xuống dưới thảm mát xa cầm di động lên xem.

Mẹ Hứa gửi một loạt tin nhắn đến, ý tứ muốn cô đi xem mắt.


trướctiếp