"Đúng vậy." Trong tháp Linh Lung, Thường Duật nhìn khuôn mặt càng ngày
càng khó coi của Trình Hạo, thở dài: "Nếu không phải vì Tâm Trừng, ta
thật sự không muốn nhìn thấy con chết."
Trong phòng Trình Hạo bị
những chiếc đèn hoa sen bao quanh, ngọn lửa tuy mạnh mẽ nhưng không hề
nóng mà lại có cảm giác lạnh thấu xương. Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là
một cái bẫy, cứ tưởng mình đã nhìn thấu thủ đoạn của hắn ta, muốn trở
thành người phá bẫy, nhưng không ngờ người mắc bẫy lại chính là hắn.
"Tại sao?" Trình Hạo hỏi, "Từ khi nào ông muốn đánh đổi mạng sống của tôi cho Tâm Trừng?"
Có lẽ đã kiểm soát được mọi việc, Thường Duật vui vẻ giải thích với hắn:
"Trong mấy năm qua, ta đã lập thêm một ngôi chùa Như Ý ở Bồng Sơn. Ta đã dựng các trận pháp trên đường, thu hút rất nhiều tín đồ và khách hành
hương đến đây. Ta cho họ bất cứ điều gì họ muốn nên rất nhanh danh tiếng ở đây có thể đáp ứng các nguyện vọng đã lan truyền. Những người đến để
ước nguyện không quan tâm đó là đúng hay sai, chỉ cần ta có thể thực
hiện mong muốn của họ, họ sẵn sàng hy sinh linh hồn của mình. Ta đã lấy
các mảnh linh hồn từ 623 người, cuối cùng khôi phục hoàn toàn linh thể
của Tâm Trừng, nhưng tiếc là ta chưa từng tìm được một cơ thể phù hợp.
Khoảnh khắc con bước vào Bồng Sơn, ta cảm thấy con chính là người phù
hợp nhất."
"Tôi hiểu rồi. Đáng lẽ đêm đó tôi phải chú ý tới ông
đã phát điên." Trình Hạo cười khổ, lúc đó hắn ở trước mặt Dư Xuyên còn
đang buồn bực không thôi.
Thường Duật không chút áy náy tiếp tục: "Trước đây ta hỏi con, làm người bình thường hơn hai mươi năm vì sao
đột nhiên muốn biết thân thế của mình? Con làm vì Dư Xuyên. Bây giờ, ta
cũng làm vì Tâm Trừng, loại tâm tình này của ta... chắc là con có thể
hiểu được."
"Tôi có thể hiểu được..." Ánh mắt Trình Hạo tối sầm,
"Nhưng tôi không dám đồng ý!" Hắn đột nhiên ra tay, dùng sức mạnh của
Thái Sơn đánh Thường Duật một đòn.
"Con cho rằng chỉ bằng sức của con có thể trấn áp được ta sao?" Thường Duật dễ dàng né sang một bên,
vẽ vài nét lên người Tâm Trừng, một tấm khiên bảo vệ màu vàng bao phủ cô ở giữa.
Trình Hạo thấy vậy rút tay lại, đặt lên môi thì thầm,
một luồng ánh sáng màu bạc đột nhiên tỏa ra từ đầu ngón tay của hắn.
Tiếng rì rầm tiếp tục vang lên, ánh sáng bạc giống như một lưỡi dao,
trong chớp mắt phóng lớn lên hàng chục lần, đâm mạnh về hướng hắn chỉ
tới.
"Con quả nhiên là thiên tài trăm năm của nhà họ Thường..."
Phòng đá nhỏ hẹp nên Thường Duật dùng sức cầm dao ngăn lại, có lẽ không
muốn Trình Hạo phá hủy đèn hoa sen. Một luồng ánh sáng vàng từ cánh tay
của hắn ta phóng ra bảo vệ lấy hắn ta, khi nó giao nhau với ánh sáng
bạc, tạo ra những tia lửa nhỏ, Thường Duật hừ một tiếng, hơi cong môi:
"Cái này con cũng học được rồi."
"Còn có thứ này!" Trình Hạo lên
tinh thần, tay kia ngưng tụ một cột băng dài nửa mét. Cột băng lớn dần
trong không khí, vừa chạm vào lòng bàn tay Thường Duật, cánh tay của hắn ta đã đông cứng thành băng, dọc theo cánh tay lan ra toàn thân.
Tay Thường Duật bị đông lạnh không cử động được nên quay lưng lại, đơn giản dùng một tay khác để chống lại Trình Hạo. Một tia sáng đỏ lóe lên trong lòng bàn tay hắn ta, một ngọn lửa rực cháy bay ra, không chỉ phá vỡ
băng thuật của Trình Hạo mà còn khiến hắn bốc cháy.
Hắn không
biết đó là loại lửa gì, không chỉ cực kỳ nóng mà còn dễ cháy hơn nhiều
so với lửa thông thường, gần như khiến tóc hắn muốn bốc cháy.
"Thu lại!" Trình Hạo thu hồi dao bạc, lăn trên mặt đất dập tắt ngọn lửa trên người rồi lao về phía cửa đá. Vốn dĩ hắn muốn thông báo cho Trương
Thiên Sư thông qua pháp khí trên người Triệu Hưng Lam, nhưng khi quay
lại nhìn trên vách tường trước cửa không có bóng dáng của Triệu Hưng Lam đâu? Chắc hẳn anh ta đã bất ngờ tỉnh dậy rồi bỏ chạy khi thấy có điều
không ổn.
"Trình Hạo," Thường Duật bước chân đến gần, "Đừng vùng vẫy vô ích, hết thảy đều là ý trời."
"Cút mẹ ý trời của ông đi!" Trình Hạo cắn ngón tay, dùng tay tạo ấn, chiếc
đinh hồn hắn mang theo từ tay áo bay ra, lập tức vô số chiếc đinh bao
phủ khắp phòng đá chỉa về hướng Thường Duật, chờ hiệu lệnh.
"Thiên Quang Trận?" Thường Duật bất đắc dĩ nói: "Biết rõ không thể nhưng lại làm, con cần gì phải như vậy..."
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng ngàn cái bóng đinh hồn bay về phía hắn ta, cố gắng đóng đinh hắn ta thành một cái sàng.
"Phá!" Thường Duật nhắm mắt lại, hô to một pháp quyết, toàn thân tỏa sáng rực
rỡ. Ánh sáng đó dường như làm tan biến mọi bóng đinh hồn, âm thanh trong tưởng tượng khi đâm vào cơ thể cũng không xuất hiện.
Trình Hạo
cảm giác được ánh sáng chói mắt đang tới, vô thức che mắt lại. Hắn chưa
bao giờ nhìn thấy thuật pháp này trong cuốn sách Thường Duật đưa cho
hắn.
Sau khi ánh sáng đi qua, một tiếng "ding" vang lên rõ ràng,
chiếc đinh hồn trở về chiều dài ban đầu rơi xuống đất. Cùng lúc đó, một
cỗ lực lượng phản phệ lại ập đến Trình Hạo, ép hắn vào cửa đá, ngực hắn
như bị một tảng đá khổng lồ đè nát.
Thiên Quang Trận vốn là một
chiêu có thể đả thương kẻ địch một ngàn, thương tổn bản thân tám trăm,
nhưng Thường Duật trước mặt lại không nhúc nhích chút nào, hắn ta đưa
tay về phía Trình Hạo: "Bỏ cuộc đi, sẽ kết thúc sớm thôi."
Trình
Hạo thở hổn hển, "Trước đó là các người muốn sinh ra tôi, hiện tại muốn
lợi dụng tôi muốn lấy lại mạng sống của tôi? Các người xem tôi là cái
gì!"
Thường Duật thở dài, "Chuyện này không liên quan tới Tâm Trừng, ta biết ta có lỗi với con. Nếu có kiếp sau..."
Hắn ta còn chưa nói xong, một con dao đồng đột nhiên từ trong bóng tối bay ra, đâm trúng vào vai hắn ta.
Trương Thiên Sư nhảy vào, nhìn thấy Trình Hạo ngã gục ở trong góc, vội vàng hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao!" Trình Hạo nhìn thấy Trương Thiên Sư hai mắt sáng lên, hắn vịn vào tường đứng dậy.
Thường Duật cau mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Sư, "Sao lúc này cậu lại tới đây?"
Trương Thiên Sư giơ tay thu hồi con dao đồng lạnh lùng nói: "Lúc Thanh Hư nói
với tôi đèn hoa sen thực sự ở đây tôi đã hiểu ra, nhưng ngay cả khi tôi
khởi hành ngay lập tức, tôi cũng không có thời gian để ngăn cản ông. May mắn là Triệu Hưng Lam ở đây, thuật pháp trao đổi đơn giản nhất, chắc
ông cũng biết phải không?"
"Hai người đổi chỗ?" Thường Duật lau máu trên vai, nhẹ giọng nói: "Tôi đánh giá thấp cậu."
Trương Thiên Sư đứng trước kẻ địch nói: "Sư phụ Thường Duật, tôi vẫn luôn tôn
trọng ông. Ông đã cứu tôi khỏi vách đá, cho phép Trình Hạo học thuật
pháp và cho Dư Xuyên một cuộc sống mới. Tại sao bây giờ ông lại thay
đổi? Một hai phải để cho con ruột của mình chết đi!"
"Nếu nó không chết, Tâm Trừng sẽ vô vọng."
"Thượng Duật, ông bị ám ảnh rồi." Trương Thiên Sư liếc nhìn chiếc giường đá
phía sau, cảm khái nói: "Chuyện đã xảy ra như vậy, tôi phải đắc tội
rồi!" Hắn ta phóng con dao đồng thành một thanh kiếm khổng lồ, lưỡi kiếm sắc bén mang theo ý định đâm tới Thường Duật.
Thường Duật dùng
tay không vẽ một nửa hình tròn, tạo thành một tấm khiên chặn đòn tấn
công của thanh kiếm khổng lồ, hắn ta âm thầm làm phép, từ trong hư không tóm lấy cổ Trình Hạo.
Trình Hạo bị hắn ta nhấc lên không trung,
trong đầu hắn hiện lên mấy cảnh tượng, giống như đang diễn lại giấc mơ,
Thường Duật bóp cổ hắn, ngoại trừ Thường Duật vẫn là Thường Duật, không
có khuôn mặt nào giống với khuôn mặt hắn.
Trương Thiên Sư vội
vàng chỉ đạo thanh kiếm khổng lồ tấn công bàn tay đang bóp cổ Trình Hạo, Thường Duật đột nhiên vung mạnh Trình Hạo vào tường, tập trung đối phó
với thế tấn công của Trương Thiên Sư.
Trong mắt Trình Hạo như có
sao, mũi đau rát, hắn vất vả lấy lại được thăng bằng, ngẩng đầu nhìn
thấy Trương Thiên Sư bị một tia sáng bóp cổ, hai chân nhấc lên khỏi mặt
đất, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn. Thường Duật cũng bị một con dao đồng
đâm vào ngực, lần này vết đâm nông hơn, máu chảy không nhiều. Cả hai đều rơi vào thế bế tắc.
Sau đó ánh mắt Trình Hạo rơi vào chiếc đinh
hồn trên mặt đất. Hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể khập khiễng đi nhặt
chiếc đinh, đôi mắt như móc câu, khóa chặt bóng lưng Thường Duật.
"Phụt!" Trong khoảnh khắc chiếc đinh hồn đâm vào lưng hắn ta, tứ chi Thường
Duật tê dại, toàn thân trở nên nặng nề, linh lực bị khóa chặt trong cơ
thể không thể sử dụng được.
Không có linh lực cung cấp, tất cả
pháp thuật của Thường Duật bắt đầu mất đi hiệu lực, Trương Thiên Sư kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, cho đến khi dựa vào tường đá mới không
ngã xuống.
Trình Hạo ấn thật chặt đinh hồn, nội tạng lại bắt đầu
quay cuồng, hắn ho khan vài tiếng, "Đây là... đinh hồn mà ông đưa cho
tôi, ông nói người bị đinh hồn đâm trúng sẽ tê liệt khắp nơi không thể
cử động được, đây là hung khí giết người..."
"Không..." Thường
Duật biết mình không thể làm gì để xoay chuyển, trong mắt hiện lên vẻ
tuyệt vọng, nhẹ nhàng giơ tay lên: "Đừng làm tổn thương Tâm Trừng!"
"Trình Hạo! Mau ra tay!" Trương Thiên Sư và Trình Hạo nhìn nhau, sau đó hắn chậm rãi đi đến giường đá.
Trình Hạo nhìn người phụ nữ này, cảm thấy vừa quen vừa xa lạ, cả đời hắn chưa từng gọi cô là "mẹ", hắn cũng không hiểu được tình mẫu tử là gì. Nếu từ nhỏ hắn sống và lớn lên cùng Thường Duật, có lẽ sẽ giống như Thanh Hư
trở thành đồng phạm. Nhưng lúc này —— hắn ôm lồng ngực gần như sắp vỡ
nát của mình, từ trong góc áo lấy ra bùa phân tán linh hồn, kiên quyết
đặt lên trên người Tâm Trừng.
Những vết nứt khó khăn lắm mới được hợp lại với nhau giờ đây đang tách ra với tốc độ mà mắt thường có thể
nhìn thấy, từng mảnh linh hồn bay ngược vào ngọn lửa của đèn hoa sen.
Sau khi lấy được mảnh linh hồn, ngọn lửa nhảy lên lập tức có được hơi
ấm.
Thường Duật nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng như rỉ máu,
hắn ta cắn răng, trong miệng đột nhiên tràn ra mùi rỉ sắt, phát ra một
tiếng kêu xen lẫn máu, nước mắt và không cam lòng: "Tâm Trừng!"
Khi các mảnh linh hồn quay trở lại đèn hoa sen, cơ thể của Tâm Trừng dần
trở nên nhợt nhạt đến mức gần như vô hình, cuối cùng tan biến thành một
ánh sáng mờ ảo rồi biến mất.
"Để vạn vật trở về với cát bụi đi!"
Trương Thiên Sư vung tay lên, tất cả ngọn lửa tách ra khỏi thân đèn,
phảng phất như có ý thức chạy trốn bốn phương tám hướng. Hơn sáu trăm
ngọn lửa thoát ra từ buồng đá lập tức chiếu sáng toàn bộ tháp. Các linh
hồn chen chúc nhau, vì không biết lối ra ở đâu nên chúng điên cuồng đập
vào tường, cố gắng phá vỡ tháp Linh Lung, không có sự duy trì của linh
lực Thường Duật, tháp đá dần dần bắt đầu nghiêng.
Trương Thiên Sư đỡ Trình Hạo nói: "Tháp Linh Lung sắp đổ rồi, chúng ta đi mau!"
Trình Hạo quay đầu nhìn Thường Duật đang quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn
chiếc giường đá trống rỗng, đối với mọi việc sắp xảy ra đều mất đi hứng
thú.
"Đi thôi!" Mặt đất trong tháp đá bắt đầu rung chuyển, Trương Thiên Sư giữ chặt hắn chạy xuống lầu.
Khi đi ngang qua tầng một, Trình Hạo muốn nhắc nhở Trương Thiên Sư đừng
nhìn vào mắt những bức tượng gốm đó, nhưng khi chạy xuống, hắn phát hiện những bức tượng gốm kỳ lạ đã biến thành một đống bột mịn. Còn có một
cái vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nét vẽ trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, sau đó lại sụp đổ thành một nắm đất vàng.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người chạy ra xa mấy chục mét, phía sau vang lên tiếng đổ sập.
Tòa tháp Linh Lung sừng sững đã tồn tại hàng chục năm lập tức trở thành một đống đổ nát, giống như một ngôi mộ vô danh, vô số ngọn lửa linh hồn bay ra từ đống đổ nát, bay về phía bầu trời rộng lớn phía trên khu rừng,
rất nhanh đã biến mất không thấy.
"Ông ta không đi ra?" Trình Hạo nhìn đống đá, không cách nào giải thích rõ ràng tâm tình của mình.
"Có lẽ vậy..." Trương Thiên Sư chắp tay hướng về phế tích làm lễ.
"Trình Hạo!" Một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, Trình Hạo chợt quay
đầu lại, nhìn thấy Dư Xuyên đang chạy về phía mình. Mái tóc trên vầng
trán tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tranh vẽ thoáng chút ửng hồng, nhìn thấy hắn vẫn còn sống khỏe mạnh, đôi mắt to tràn đầy vui mừng.
Trong khoảnh khắc đó đám mây đen bao phủ hắn nhiều ngày
đột nhiên tan biến, ánh nắng như vàng chảy giữa tán cây, bao phủ lấy
chàng trai khiến y vô cùng chói mắt.
"Anh tỉnh rồi à?" Trình Hạo
vừa nhìn thấy y, cơn đau nhức trên tay chân và xương cốt đột nhiên biến
mất, trong lòng như có ánh nắng xuyên qua, sưởi ấm hắn.
"Tôi
cũng giống cậu rồi nè!" Dư Xuyên đi tới, đặt tay hắn lên ngực mình, "Cậu xem, nhịp tim của tôi đang đập! Hử... sao tay cậu lạnh vậy?"
"Không có gì," Trình Hạo dang rộng vòng tay ôm lấy y, hài lòng nhắm mắt lại, "Chỉ hơi lạnh thôi, anh ôm tôi một chút là được..."