Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 31


trướctiếp

Thường Duật vẫn còn đang thầm cảm khái, đã thấy vẻ mặt Trình Hạo tối sầm quay lại, "Cái đó, ông có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"

Thường Duật cũng không hỏi hắn mượn làm gì, chỉ lấy điện thoại trong túi ra đưa cho hắn.

Trình Hạo cầm lấy nhìn thử, mới thấy đây là phiên bản mới nhất của điện thoại quả dứa, "Ông tu hành trên núi còn dùng điện thoại tốt như vậy làm gì?"

"Đây là tiểu sư phụ trong chùa tặng cho ta, còn có một chiếc xe ta chưa dùng tới, nếu con muốn ta có thể gửi cho con. Ta không để ý đến những thứ này." Thường Duật nói với giọng điệu bình thản.

"Còn có xe?" Trình Hạo có chút ghen tị, "Mấy người cũng nhận không ít ha!"

"Xem như là chia hoa hồng trong chùa, nhưng mà tất cả cũng chỉ là vật ngoài thân."

Trình Hạo dù ghen tị nhưng hắn biết cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay(*), kiên quyết muốn ngăn cách bản thân và Thường Duật, "Tôi không muốn đồ của ông, ông giữ lại tự mình dưỡng lão đi!"

(*) Ăn của người ta thì phải nói năng với người ta mềm mỏng hơn.

Nói xong, hắn bước ra vẫy vẫy tay, "Tôi ra ngoài gọi điện, mật khẩu của ông là gì?"

"Không có mật khẩu." Thường Duật nói.

Trình Hạo bước ra ngoài, mở màn hình ra, thấy điện thoại đã được kết nối WIFI, bên trong còn cài rất nhiều phần mềm. Cái gì Weibo, Tiểu hồng thư, WeChat, Baidu, Douban, các ứng dụng video... Còn có diễn đàn thiên sư, xem ra ông ta ở trên núi không phải tu hành, mà là lướt mạng mỗi ngày!

Sau khi tìm thấy số điện thoại của Trương Thiên Sư trên mạng, Trình Hạo nhanh chóng gọi tới, "Alo, tôi là Trình Hạo đây, tôi vừa mượn điện thoại để liên lạc với anh, anh đang ở đâu?"

Trương Thiên Sư bên kia đầu dây thở hổn hển, "Anh cũng biết chọn lúc gọi điện thoại quá, tôi đến cổng chùa Như Ý rồi đây! Anh chờ đợi tính tiền đi!"

"Vãi! Không phải chứ! Sao anh đi nhanh vậy?" Trình Hạo nhức nhối chịu không nổi.

Trương Thiên Sư cười gằn: "Là ai nói nếu không liên lạc được thì tôi phải đến Bồng Sơn?"

Trình Hạo nói: "Tôi cũng không còn cách nào... Tôi với Dư Xuyên bị cái gì mà bốn phép biến hóa làm mắc kẹt đến hai ngày. Mấy thứ đồ trên người cũng mất hết, tối hôm qua mới xem như thoát thân an toàn."

"Bốn phép biến hóa? Ai đã bày ra những thủ đoạn ghê gớm như vậy? Thảo nào tôi thấy nhiều kiểm lâm được phái đi dọc đường... Hở? Hai người đều có thể trốn được hả? Trình Hạo trâu bò ghê!"

"Chuyện dài lắm. Bây giờ tôi đang ở với thần tượng của anh đây. Tôi mượn điện thoại di động của ông ta. Anh có muốn đến không?"

"Ý anh là Thường Duật!" Trương Thiên Sư giật mình, sau đó cười đến nỗi không ngậm miệng được, "Chờ đã! Gửi địa điểm cho tôi!"

"Vậy tôi dùng số của ông ấy thêm wechat của anh, lát nữa gửi qua."

"Được! Anh nhanh lên!" Trương Thiên Sư vội vã cúp điện thoại.

Trình Hạo nhìn vào biểu tượng Wechat trên điện thoại rồi tự hỏi liệu có cần nói Thường Duật một tiếng không? Nhỡ đâu trong wechat có việc gì riêng tư, hắn vô tình nhìn thấy thì không tốt lắm.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn hướng vào phòng hô, "Này, tôi có thể sử dụng Wechat của ông không?"

Thường Duật mở cửa sổ nhìn hắn, "Con muốn làm gì thì làm."

"Cảm ơn!" Trình Hạo nhấp vào WeChat, không ngờ trang chat của Thường Duật lại sạch sẽ lạ thường, thậm chí chỉ có ba ô chat. Một người tên là Thanh Hư, nhìn vào ảnh đại diện là Đức Phật, chắc hẳn là một nhà sư. Một người khác là Nghiêm Minh Lễ, thời gian trò chuyện đã hai năm, người cuối cùng lại là Trình Hạo!

Mình trò chuyện với Thường Duật khi nào? Trình Hạo tò mò mở nhật ký trò chuyện ra, phát hiện mình thật sự đã nghĩ quá nhiều, sau khi Thường Duật thêm hắn vào cũng không nhắn lời nào, chỉ có hắn ngốc nghếch tự hỏi: "Ai vậy?" Sau đó cũng không có ai trả lời lại, khó trách bản thân hắn không có ấn tượng nào.

Theo dõi ảnh hồ sơ trống của hắn ta rồi nhấp vào. Tên WeChat của Thường Duật là "Trừng Tâm", bên trong sạch sẽ không có gì được đăng. Mặt khác, nhìn vào vòng bạn bè của mình, gần nhất là hắn đã đăng bức ảnh tự sướng với Dư Xuyên trên tàu, mỗi người có nửa khuôn mặt, còn có dòng chữ kèm theo là: Ai đẹp trai hơn?

Đúng là chán ngắt! Đã thêm WeChat mà không trò chuyện, mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình! Trình Hạo nghĩ tới lúc mua chiếc điện thoại mới, hắn phải chặn Thường Duật.

Đoán là Trương Thiên Sư đã mất kiên nhẫn, cuối cùng Trình Hạo cũng gửi yêu cầu kết bạn qua, người bên kia phản hồi chỉ trong vài giây.

Thiếu niên thiên tài Trương Thiên Sư: "Tôi đợi cả ngày rồi đấy! Anh làm gì mà chậm vậy!"

Trừng Tâm: "Gửi vị trí thời gian thực."

Trừng Tâm: "Ở đây, mau tới."


trướctiếp