Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 28


trướctiếp

Vừa nhìn thấy hồ nước trước mặt, hai chân Trình Hạo mềm nhũn trực tiếp ngã gục trước mặt hồ nước.

Dư Xuyên lôi kéo cổ áo hắn như lôi bao cát, lôi kéo hắn hướng tới bên hồ, "Trình Hạo, chúng ta đến rồi!"

Trình Hạo đưa tay xuống nước, cảm nhận sự mát lạnh đã lâu không thấy, nhanh chóng vốc một nắm nước tạt lên mặt, uống thêm mấy ngụm mới lấy lại được chút sức lực, "Má nó... trong núi có một ngọn đuốc, quả thực muốn đòi mạng!"

Dư Xuyên cũng rất mệt, ngồi bệt dưới đất, trên mặt tái nhợt có vài vết bùn không biết từ đâu, trông vô cùng đáng thương.

Cũng may mặc dù ngọn lửa dữ dội nhưng nó không lan đến bên hồ. Hồ nước này như được thượng đế ban tặng, hồ nước không chỉ trong xanh, sâu thẳm mà ngay cả bầu trời trên cao cũng không bị khói bụi dày đặc làm ô nhiễm.

Sau khi uống đủ nước, Trình Hạo quay đầu lại, thấy khoảng cách giữa ngọn lửa và hai người họ khá an toàn.

Vào một ngày tháng mười hai, hắn trực tiếp cởi áo khoác, chỉ để lại một chiếc quần lót rồi lao xuống nước. Nhờ có thể chất cường tráng, vết thương của Trình Hạo rất nhanh đã kết vảy, có thể đi tắm thoải mái. Cách đó không xa chính là đám cháy ngút trời, nhờ vậy mà quần áo rất nhanh được hơ khô.

Trình Hạo từ trong nước nổi lên, nhìn thấy Dư Xuyên ngồi một mình trên bờ, thúc giục nói: "Dư Xuyên, anh xem trên người anh cũng bẩn, mau xuống đây tắm đi!"

Dư Xuyên lắc đầu, "Tôi không xuống!"

"Anh xấu hổ cái gì, đều là đàn ông mà!" Trình Hạo bơi về phía y, lúc bơi đến dưới tảng đá y đang ngồi, một tay hắn túm lấy chân y, "Xuống đi!"

"Trình Hạo!" Dư Xuyên giận dữ đá hắn một cái, tiếc là bàn chân mềm mại của y đá trên người Trình Hạo không đau không ngứa.

Trình Hạo tình nguyện nhìn y tức giận, buông tay ra, cười ha ha nói: "Tôi thật sự không có nói dối anh, nếu anh không tin thì tự nhìn mặt mình đi!"

Dư Xuyên cúi đầu nhìn xuống nước, thấy trên gương mặt sạch sẽ có vài vệt bùn, nên bĩu môi lẩm bẩm: "Còn không phải do cậu quơ trúng à!" Dư Xuyên cúi xuống rửa mặt.

Trình Hạo bơi ra xa, hít thở sâu rồi lặn xuống đáy nước, lúc ngoi lên hắn ném vật gì đó vào bờ rồi hét lên: "Bắt lấy này!"

Dư Xuyên theo bản năng bắt lấy, "Cái gì!" Chờ cầm tới tay mới thấy trơn tuồn tuột, hai mắt y trừng lớn, hô: "Cá!"

"Cũng không tệ lắm, bữa tối hôm nay rốt cuộc cũng được giải quyết!" Trình Hạo hào hứng lại lặn xuống nước, vội vàng bắt thêm vài con.

Đợi lúc hắn ngoi lên bờ, Dư Xuyên đã dùng đá đã xây một cái ao trên bờ, bên trong có khoảng hơn chục con cá to nhỏ.

Dư Xuyên tạt nước vào trong, hỏi: "Làm sao ăn được đây?"

"Nhìn đây!" Trình Hạo chỉ vào đống lửa cách đó không xa, tự mãn nói: "Ở đây không phải đã có vỉ nướng sẵn sao?"

Dư Xuyên nghe xong sửng sốt, trong lòng thầm nói: Ly hỏa làm sao có thể nướng đồ ăn? Nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, còn có ý định trêu chọc hắn nói: "Được rồi, vậy cậu đi đi, nhớ nướng cá chín đấy!"

"Được!" Trình Hạo nhặt một nhánh cây trên bờ, rửa sạch, xử lý cá một chút rồi tùy ý xuyên qua, sau đó đi về phía đống lửa.

Không giống như ngọn lửa thông thường, ly hỏa dường như có ý thức, khi cảm nhận được có người đang đến gần, nó bập bùng lên cao nhiều lần, dường như muốn nuốt chửng cả người tới. Nhưng vì đặc điểm sinh thái của hồ nước này, dường như có một lớp vỏ bọc vô hình bảo vệ nên dù có mạnh đến đâu cũng không thể lan vào bên trong được.

Trình Hạo ném thanh gỗ xiên cá vào lửa, chưa đến hai giây, hắn đang định lật mặt lại, chỉ cảm thấy bàn tay nhẹ hẳn đi. Đến lúc lấy ra lần nữa, toàn bộ con cá đã không còn nữa. Trình Hạo tưởng là do cá rơi vào đám lửa, lòng trộm chưa chết nên quay lại lấy một con cá khác, nhưng lại bị ngọn lửa thiêu rụi, trong phút chốc biến thành tro.

Cuối cùng đến một cái xương cá cũng không còn, Trình Hạo đành phải bỏ cuộc.

"Anh đã biết trước rồi phải không?" Trình Hạo nhìn thấy Dư Xuyên đang bí mật vui vẻ.

Dư Xuyên chớp mắt, "Cái gì?"


trướctiếp