Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 25


trướctiếp

Nghe cô gái nói muốn cùng mình lên núi, Dư Xuyên lịch sự từ chối: "Tôi có bạn đi chung với tôi nên không tiện lắm."

"Không sao đâu, chúng ta có thể đi cùng nhau mà! Bạn của anh đâu? Nếu không để em thương lượng với anh ấy một chút? Em đi chơi có một mình chán lắm, xem như kết bạn đi!" Cô gái không lùi mà tiến tới.

"Xin lỗi, đây là vị trí của tôi." Trình Hạo đúng lúc xuất hiện bên cạnh hai người.

"A anh, chào anh..." Cô gái bị hắn làm cho giật mình, cô vội vàng đứng lên, dáng người nhỏ nhắn chỉ đến ngực Trình Hạo, khiến cô phải ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh trai này nói hai người cũng đi Bồng Sơn, em có thể đi cùng không? Ba người chúng ta có thể chăm sóc cho nhau."

Trình Hạo đặt ly nước lên bàn nhỏ của Dư Xuyên, thầm nghĩ con người với nhau thật khác biệt, tại sao chưa từng có cô gái nào đến gần mình? Nhìn vẻ mặt mong đợi của cô gái, Trình Hạo nói: "Chúng tôi còn việc phải làm. Tôi đề nghị cô nên tìm một nhóm du lịch đi chung để an toàn."

Cô gái bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, hai chùm tóc đuôi ngựa nghịch ngợm rung lên, quay sang Dư Xuyên nói: "Anh trai, bạn anh thật là hung dữ!"

Trình Hạo bàng hoàng: Tôi hung dữ hồi nào? Thái độ này chưa đủ thân thiện hả?

Dư Xuyên gật đầu tán thành, "Quả thực cậu ta thường rất hung dữ! Tốt hơn hết là cô không nên thảo luận với cậu ta."

"Được rồi... Vậy chúc hai người có chuyến đi vui vẻ, khi rảnh nhớ nói chuyện với em nhé ~" Cô gái ở chỗ mà Dư Xuyên không nhìn thấy trừng Trình Hạo một chút, rồi nhún nhảy quay đầu đi.

"Tôi hung dữ lúc nào vậy?" Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng cô gái, Trình Hạo mới hỏi Dư Xuyên.

Dư Xuyên bật camera trước của điện thoại lên, quay vào Trình Hạo, "Cậu tự nhìn đi! Tôi đã nói trước đây rồi mà cậu không nghe."

Trình Hạo nhìn mình trên màn hình, thấy người bên trong mày kiếm hơi nhíu lại, đầu tóc cắt một tấc tròn trước đó dài hơn một chút, khuôn mặt gầy hơn, đường nét sắc bén, nhìn có vẻ gai góc và dữ tợn.

Trình Hạo sờ sờ mặt của hắn, nghi ngờ nói: "Sao tôi có cảm giác bản thân mình không giống với trước kia lắm?"

Dư Xuyên lấy lại điện thoại, trên tay cầm ly nước liếc mắt nhìn hắn, "Cậu không phải Trình Hạo sao? Cậu là ai!"

"Tôi chắc chắn là tôi! Không phải tôi nhìn khác, ý là... tôi cảm thấy, chỉ là cảm thấy khác với hồi đó thôi."

"Vậy thì tôi không biết."

"Hình như trong điện thoại có một vài tấm ảnh." Trình Hạo tìm kiếm, vậy mà thật sự đào được mấy tấm ảnh lúc trước, "Đây là hình tôi cuối năm ngoái..."

Chưa kịp nói xong, Dư Xuyên đã nhìn bức ảnh cười phá lên, "Hahaha, nhìn ngu ghê!"

Trong ảnh, Trình Hạo mặc đồng phục bảo hộ lao động đang câu cá ở suối. Vốn đã sắp bắt được con cá nhỏ, nhưng ai ngờ con cá lại trơn trượt như vậy, vẫy đuôi nhảy ra khỏi tay hắn. Trình Hạo vội vàng cầm lên, vẻ mặt vặn vẹo, cảnh này tình cờ bị ai đó chụp lại, còn chụp liên tục, ngay cả vẻ mặt tức giận của Trình Hạo cũng chụp được.

"Thật không?" Nhìn Dư Xuyên cười nhiều như vậy, Trình Hạo cũng cười theo, nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của mình, thật ra cũng là chuyện tháng trước, vẫn luôn cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu.

"Dù gì thì cũng đến độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông mà!" Trình Hạo sắp xếp lại mấy tấm hình tự sướng, cảm thấy hài lòng về bản thân. Không khỏi nhặt lại tự tôn của đàn ông, vẫn luôn muốn lôi kéo Dư Xuyên chụp cùng nhau

Dư Xuyên đẩy mặt hắn, nghiêng đầu không muốn bị hắn chụp được, "Trình Hạo!"

"Mau nào! Chỉ cần chụp một tấm thôi!" Trình Hạo xoay máy ảnh theo góc độ, trong lúc xô đẩy nhấn nút chụp.

Trong bức ảnh, một khuôn mặt bị ép ra ngoài một nửa, khuôn mặt còn lại né tránh chỉ chụp được gò má. Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến bọn họ như dát thêm tầng kính lọc, cả hai trông như đang sáng lấp lánh.

"Trông khá đẹp hahaha!" Trình Hạo ngắm nhìn bức ảnh xong với bức ảnh, sẵn tiện chia sẻ cho nhóm bạn, sau đó gửi bức ảnh với Dư Xuyên, "Tôi gửi cho anh rồi, anh có thể lưu nó!"

"Tôi không cần!" Trong miệng nói vậy, Dư Xuyên vẫn lén lút liếc nhìn điện thoại, mặt đỏ bừng nói: "Cậu chụp cái gì thế! Xấu muốn chết!"

Biết tính y hay khó chịu, Trình Hạo tự ý giật lấy điện thoại di động, lưu lại cho y, "Khá đẹp mà! Có thể dùng làm hình nền!"

Thời điểm đóng trang trò chuyện, hắn chợt thấy Dư Xuyên vẫn còn vài tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của cùng một người.

Trong WeChat của Dư Xuyên, ngoài Trình Hạo ra thì mỗi ngày cũng chỉ có một số tin tức và quảng cáo gửi đến, nhưng những tin nhắn mới này hiển nhiên không phải do hệ thống gửi đến.

"Này, có người gửi tin nhắn cho anh." Trình Hạo trả lại điện thoại cho y.


trướctiếp