Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 21


trướctiếp

"Nói đi, có chuyện gì sao?" Trương Thiên Sư miễn cưỡng mở cửa cuốn, để Trình Hạo vào nhà ngồi.

"Tôi muốn biết vì sao đêm qua ma nước đột nhiên chạy mất," Trình Hạo nghiêm túc hỏi, "Có liên quan đến tôi không?"

Trương Thiên Sư ném một nhúm vụn trà vào trong tách, đổ nước sôi vào, tự mình uống cạn, "Hở, làm sao tôi biết được? Dù sao cũng không phải tôi làm, anh đã làm gì à?"

Trình Hạo chỉ cho hắn ta xem vết thương trên đầu ngón tay, "Hôm qua khi tôi đang nạy hạt mắc ca, vì sốt ruột nên bị đứt tay chảy ra một ít máu, cho nên..."

Trương Thiên Sư nghe xong lời này sửng sốt, trà trong miệng suýt chút đã phun ra, "Hả? Không phải là anh muốn nói thật ra anh chính là con cháu của gia tộc đó chứ!"

Trình Hạo nhìn hắn ta, "Tôi cũng không rõ, cho nên mới đến đây tìm anh."

Trương Thiên Sư gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, liếc mắt hỏi: "Này không phải anh nói người nhà anh đều mất hết rồi sao?"

Trình Hạo nhớ lại những gì mình đã nói, xấu hổ ho khan một tiếng, "Thực ra, tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, vì vậy đều nói với người ngoài là họ đã chết, cũng xem như tránh được một ít rắc rối."

"Vậy em họ của anh là sao? Anh không có cha hay mẹ, em họ của anh từ đâu ra?"

"Chuyện này chỉ hai ba câu cũng không thể nói rõ ràng..." Trình Hạo lắc đầu, "Hôm nay tôi muốn hỏi anh một chút, anh biết bấm tay niệm thần chú tìm vật vậy có thể tìm người không? Anh có thể tìm tin tức về cha mẹ tôi cho tôi được không? Rốt cuộc tôi và gia tộc đó quan hệ gì?"

Trương Thiên Sư nhìn hắn một cái, nhìn ra vẻ vội vàng trong mắt hắn, nói: "Tìm người đương nhiên có thể tìm, nhưng vẫn như cũ. Chỉ có thể cho anh biết vị trí đại khái, không thể xác định chính xác là hộ nhà ở đâu, tên họ là gì, anh thực sự muốn tìm sao?"

Trong lòng Trình Hạo có chút dự cảm, hắn kiên định nói: "Tìm!"

Trương Thiên Sư duỗi tay ra, "Vậy được rồi! Trước tiên giải quyết khoản thanh toán dư cuối cùng, lần này tìm người xem như tặng quà, nhưng hôm nay tiền lương tôi bị trừ sẽ tính cho anh."

Trình Hạo thầm nói: Sao cả nhà của Trương Lão Tam đều là cái dạng như thế này! Nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho hắn ta.

"Được rồi!" Trương Thiên Sư nghe tin tiền đã đến ví, lập tức tỉnh táo tinh thần, từ dưới bàn lấy ra một cái chén đồng thau, lại từ trong quần áo lấy ra một con dao nhỏ, "Lấy của anh một chút máu."

Trình Hạo nhìn những thứ hắn ta đẩy qua, đặc biệt là con dao gỉ sét, cảm thấy có chút không yên tâm, "Con dao này không phải là của tổ tiên anh để lại đó chứ? Đã khử trùng chưa?"

Trương Thiên Sư chê cười hắn không biết nhìn hàng, khoe khoang nói: "Con dao của tôi là báu vật. Tôi nhận được nó ở phía bắc Lạc Dương, chém bay cả tóc, trăm độc không dính! Hơn nữa mỗi tối tôi sẽ bảo dưỡng nó một lần, yên tâm nó rất sạch!"

Trình Hạo nghi ngờ cầm lấy con dao, cắt vào đầu ngón tay của mình.

Trong tích tắc, da bong thịt tróc, giọt máu lăn dài.

"Mau lấy chén hứng đi, đừng lãng phí!"

Tích được khoảng mười giọt máu, nghe Trương Thiên Sư nói: "Được rồi, không cần bóp ra nữa."

"Tôi mẹ nó không có bóp! Tại sao máu này lại không thể ngừng được?" Đầu ngón tay của Trình Hạo giống như nước suối vô tận, máu nhỏ từng giọt từng giọt không ngừng.

"À quên nói với anh dao của tôi rất tốt, anh xuống tay có hơi nặng!" Trương Thiên Sư cúi xuống tìm một hộp băng keo cá nhân bên dưới, ném cho hắn, "Dán đi!"

Trình Hạo quấn lấy ngón tay, trong nháy mắt băng cá nhân thấm đẫm máu, vẻ mặt chua xót nói: "Vô dụng!"

"Gấp cái gì?" Trương Thiên Sư đưa hai ngón tay lên miệng, lẩm bẩm một câu thần chú, sau đó hơi hướng về phía vết thương của hắn, "Được rồi!"


trướctiếp