Kết Hôn Thỏa Thuận, Tham Gia Là Được

Chương 8: Chép bài


trướctiếp

Dù tạm thời không nhìn thấy gì nhưng Phó Vãn cũng chẳng hốt hoảng, cậu có lòng tin tuyệt đối với Tề Diệp.

Không ngoài dự đoán, sau khi cậu loạng choạng mấy bước, bàn tay man mát của anh chỉ đặt trên eo cậu một tí thôi là bỏ ra ngay. Cảm giác mơn trớn nhè nhẹ làm Phó Vãn thấy hơi ngứa, nhưng cậu cũng không tránh đi mà chỉ duỗi tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tề Diệp: "Anh à?"

"Anh cởi ra giúp em, em đứng yên nào." Giọng của Tề Diệp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Da đầu có cảm giác bị kéo rất nhẹ, Tề Diệp cẩn thận gỡ tóc cậu ra khỏi phéc mơ tuya, động tác của anh vô cùng dịu dàng.

Vốn dĩ Tề Diệp muốn nhìn thẳng nhưng mà người trước mặt đứng ngoan quá, áo sơ mi của cậu còn bị vén lên một góc, trên đầu ngón tay anh vẫn đọng lại xúc cảm ban nãy...

Tựa như chạm vào một dải lụa trắng thượng hạng vậy.

Anh không để nào dằn xuống suy nghĩ, liệu rằng anh miết mạnh hơn một chút thì trên dải lụa trắng này có nở rộ những cánh hoa đào đỏ thắm hay không?

Động tác trên tay anh thoáng dừng lại, anh ý thức được rằng những dục vọng mình không dám nói ra thành lời đã đi sâu vào từng hành động nhỏ mất rồi.

"Xong." Anh đẩy Phó Vãn ra.

Phó Vãn đã thoát khỏi cái áo, cậu mặc bừa áo sơ mi lên người, bước chân trần trên thảm lông, chạy đến trước giương xem mình có bị rụng tóc không. Trong nhận thức của cậu, đã là anh em thì phải thoải mái với nhau, thế nên cậu cũng không đóng cúc áo sơ mi hẳn hoi.

Nhìn từ góc độ của Tề Diệp có thể thấy loáng thoáng vòng eo nhỏ gầy mảnh dẻ của cậu. Tề Diệp cúi đầu nhìn quần áo của mình trong hộp.

Hỏng rồi, sự tự chủ trước nay anh luôn lấy làm kiêu ngạo khi đặt trên người Phó Vãn lại không dùng được.

"Đẹp phết đây, đến cả em mặc cũng ra dáng thế này, ngày tổ chức hôn lễ, chắc chắn em sẽ là người đẹp trai nhất." Lúc mặc xong bộ Âu phục màu trắng, Phó Vãn đứng trước gương, cậu giơ điện thoại lên, dùng mọi góc độ để selfie, "Anh ơi, anh chụp cho em một tấm đi."

Trông Phó Vãn không khác gì một du khách muốn để lại dấu ấn "tui đã tới nơi này", cậu dẫm chân trần lên sofa, ngạo nghễ như đang đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm biển xanh, xong cậu giơ tay ra làm thành cái kéo, vươn về phía ống kính của Tề Diệp.

Quần áo của Tề Diệp mới mặc được một nửa, chiếc cà vạt tròng lỏng lẻo trên cổ anh, anh loay hoay chụp ảnh cho cậu mãi, chút ảo tưởng và mong chờ vào hôn lễ ở trong lòng anh đang dần sụp đổ.

Không thể không nói, người đẹp trai cực kỳ được ưu tiên trong thế giới phẳng của camera.

Gương mặt và dáng người của Phó Vãn đều là cực phẩm, đôi mắt cậu toát lên vẻ ngây thơ và cảm giác đơn thuần trời sinh. Tề Diệp tiện tay chụp mấy tấm bằng cam thường của điện thoại thôi nhưng khí chất sáng sủa và kiêu ngạo trên người thiếu niên vẫn rất rõ ràng, khiến người ta không thể rời mắt.

"Sao không thắt cà vạt vậy anh?"

Lúc Tề Diệp đang nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên điện thoại thì giọng nói của Phó Vãn vang lên ngay trước mặt anh. Anh đang định trả lời thì tay cậu đã cầm lấy cà vạt của anh rồi.

Chắc đây là lần đầu tiên đeo cà vạt cho người khác nên Phó Vãn rất gượng tay. Một đoạn vải sẫm màu quấn quanh đốt tay trắng nõn của cậu, Phó Vãn gượng gạo túm cà vạt thành một nhúm rồi buộc lung tung lại.

"Xong rồi." Cậu vỗ tay bôm bốp như vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn lắm không bằng, "Đại công cáo thành!"

Sự vụng về của cậu khi làm chuyện này khiến Tề Diệp hơi nhướn mày. Đây thật giống với động tác thân mật giữa người yêu với nhau.

Thế nhưng Phó Vãn vừa mở miệng ra đã bảo: "Anh ạ, ngày trước anh cũng thắt khăn quàng đỏ cho em. Chúng ta thế này gọi là giúp đỡ lẫn nhau, là điển hình của bạn tốt, cũng là tình anh em chất lượng cao của loài người."

Tề Diệp trầm tư nửa giây, anh không cởi cái cà vạt đang thít chặt cổ mình như rắn quấn mà chỉ dùng tay nới lỏng nó ra một tí cho đỡ ngột ngạt.

Lễ phục rất vừa người, Phó Vãn ngắm anh mình ở trong gương mãi, càng ngắm càng thấy hài lòng. Cậu cảm thấy dù sửa một chút xíu nào thôi cũng là không tôn trọng ý tưởng thiết kế ban đầu. Sau khi thảo luận, hai người thống nhất rằng sẽ không sửa đổi gì hai bộ lễ phục này nữa.

"Phó Tảo Tảo, qua đây nào." Tề Diệp lên tiếng, "Nhân lúc đã mặc quần áo, có cảm giác nghi thức rồi, chúng ta tập dượt thử cho ngày tổ chức hôn lễ đi."

"Tới liền." Phó Vãn đi loanh quanh nãy giờ trở về ngồi trên thảm, câu làm bộ học sinh ngoan đang chuẩn bị nghe giảng.

Ngày tổ chức hôn lễ, ngoại trừ quan viên hai họ thì còn mời cả tập đoàn Hân Tự và cổ đông lớn, viên chức cấp cao của Phó thị. Hôn nhân thỏa thuận của hai người họ làm ra cho những người này xem là chủ yếu.

Theo như Tề Diệp nói thì hôn nhân của hai bọn họ phải biểu hiện ra thật đằm thắm. Quan hệ thông gia càng ổn định thì sau này hợp tác của hai bên sẽ càng vững chắc.

Ban đầu Phó Vãn cũng không cảm thấy có vấn đề gì hết, nhưng Tề Diệp ngồi chỉ ra cho cậu thấy mặt lợi và hại của quan hệ này. Sau khi phân tích sự cạnh tranh của hai công ty xong, cậu nghĩ về cái hôn nhân thỏa thuận này mà thấy căng thẳng quá.

"Không cần căng thẳng. Em... em cứ như lúc bình thường ở cùng anh là được." Tề Diệp an ủi cậu, "Không cần cố gắng để ý cái gì đâu."

Nói thì nói vậy chứ Phó Vãn không căng thẳng thế nào được.

Mấy năm trở lại đây, việc hai người con trai kết hôn với nhau đã không còn lạ lẫm gì nữa. Thế nhưng đây cũng không phải số đông, trong xã hội vẫn có không ít người đang chỉ chích.


trướctiếp