Trò Chơi Đang Load

Chương 92: Vì sao anh lại thích hoa tường vi?


trướctiếp

Đối mặt với vẻ dại ra của cả đám, Giang Tà hỏi: “Sao thế?”

Nhóm bốn thanh niên tàn phế đáp lại bằng một nụ cười mỉm đầy lúng túng nhưng không thiếu phần lễ phép: Dù gì cũng là đại ca, thôi thì nể mặt chút vậy.

Hiếm khi Tạ Tịch lại không rủa thầm y, bởi vì cậu nghĩ có khi kỹ năng của X nhiều vô số kể thật.

Lần này Giang Tà không nói láo mà thực sự chỉ trần thuật lại một sự thật, đáng tiếc tất cả mọi người đều không tin.

Thời gian cho phép lựa chọn kỹ năng cũng có hạn, Giang Tà lưỡng lự nhìn kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Không thể dùng thứ này, không phô bày ra được còn rất khó giải thích.

Nhỡ bạn nhỏ quay sang hỏi “Anh chọn mở kỹ năng nào thế?”, chả nhẽ y lại đáp là “Kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm của em với anh”?

Bạn nhỏ lại hỏi: “Anh vậy mà có thể nhìn ra tôi có bao nhiêu thiện cảm với anhi?”

Xoành xoạch, độ thiện cảm vất vả lắm mới tăng lên 365 vèo cái thêm dấu trừ đằng trước.

Hmm…

Giang Tà bình tĩnh tự an ủi mình, đàn ông chín chắn không cần xem độ thiện cảm, thế là y chọn đổi thứ khác.

Tạ Tịch hiếu kì hỏi: “Anh chọn gì vậy?”

Giang Tà không đáp lại, chỉ vươn tay lên nắm nhẹ giữa không trung như bắt lấy thứ gì đó, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Ngón tay y bình thường thon dài thẳng tắp, dáng tay cũng đẹp, động tác còn đẹp mắt hơn, tất cả mọi người đều đã được chứng kiến thực lực của y, cực kỳ tò mò muốn biết y chọn kỹ năng ngầu lòi gì.

Nhất là tổ bốn thanh niên tàn phế, trong mắt bọn họ lấp lánh ánh sáng chờ mong.

Chớp mắt sau, Giang Tà xòe bàn tay ra, một đóa tường vi trắng đột nhiên xuất hiện.

Mọi người: “… … … … …”

Tạ Tịch thế mà còn rất bình tĩnh.

Giang Tà đưa đóa tường vi cho cậu: “Kỹ năng này có thể biến vật chết thậm chí là không khí bản thân chạm vào thành hoa tường vi, song chỉ có thể duy trì một phút.”

Cõi lòng nhóm bốn thanh niên tàn phế gào thét: Ông lựa đến lựa đi nửa ngày, cuối cùng chỉ để chọn kỹ năng tán tỉnh màu mè này thôi hả?

Giang Tà hỏi Tạ Tịch: “Đẹp không?”

Tạ Tịch đơ mặt, thậm chí trong đầu đã nảy lên ý nghĩ đến chuyện muốn đấm cho sư phụ một trận tơi bời.

Sự thật chứng minh đồng chí lão Tà không chọn kỹ năng xem độ thiện cảm là đúng, nếu không y sẽ sụp đổ khi nhìn thấy một màn -1 đỏ máu rớt xuống như mưa.

“Này thì thế nào?”

Y lại vung tay lên vẽ một vòng tròn giữa không trung, sau đó vô số đóa tường vi trắng bung nở trên bầu trời, giống như mưa phùn lác đác rơi xuống mặt đất, căn phòng trống trải nháy mắt phủ đầy hoa tươi, dưới sự điểm tô của hòm châu báu dát ánh vàng lung linh, cảnh tượng mộng mơ như một câu truyện cổ tích.

Ba nam thanh niên Chu Lê, Tào Quảng và Trác Liễu đều bị phương thức show ân ái của đại ca dọa ngốc, lặng lẽ rút lui.

Trang Nghĩa mới biến thành mỹ nữ đứng bên cổ vũ nhiệt tình, hắn ta bưng lấy mặt mình cảm thán: “Aaa, lãng mạn quá đi!”

Tạ Tịch: “…”

Cậu đến cả sức lực để chửi bậy cũng không có… Đánh không đánh lại được thì biết phải làm sao? Chỉ có thể quay đầu rời đi.

Giang Tà vội vàng đuổi theo giải thích: “Tôi mặc dù có nhiều kỹ năng nhưng đều rất vô bổ, chỉ mỗi thứ này có chỗ hữu dụng.”

Kỳ thực Giang Tà chọn kỹ năng gì chẳng liên quan đến Tạ Tịch, y xuất hiện ở đây đã là bug lớn nhất trong Thế Giới Mở rồi.

Kỹ năng biến ra biển hoa tường vi này… Đúng là… Một lời khó nói hết!

Giang Tà lại nói: “Nơi này nhiều cương thi, em ghét nhìn bọn chúng, tôi có thể biến chúng thành hoa tường vi.”

Tạ Tịch ngẩn người.

Giang Tà tranh thủ nói tiếp: “Cả lúc em gắn tay chân cho người ta cũng dùng được, kỹ năng này chỉ là thủ thuật che mắt, bản chất của sự vật không thay đổi, một phút sau sẽ mất hiệu lực.”

Tạ Tịch vốn đang nghẹn một bụng chửi thề bị lời nói của Giang Tà làm dậy sóng.

Lồng ngực cậu chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến vậy, cả giọng nói cũng thay đổi: “Tôi… Tôi không hề chán ghét!”

Giang Tà cười đáp: “Ừ, em chỉ không thích nhìn mà thôi.”

Tạ Tịch: “…”

Cổ họng cậu nghẹn ứ, thế mà không biết nên đáp lại sao cho phải.

Giang Tà thuận tiện vươn tay làm động tác bắt, một đóa hoa tường vi màu lam nhạt xuất hiện trong tay.

Tạ Tịch đưa mắt nhìn sang, đầu ngón tay run run cầm lấy nó, cẩn thận quan sát đóa hoa xinh đẹp này rồi nhẹ giọng nói: “Vì sao anh lại thích hoa tường vi?” – Trong vườn hoa của y đều trồng loại hoa này.

Giang Tà đáp: “Không biết nữa, chỉ là nhìn thấy nó sẽ cảm thấy bình yên, như thể trước đây tôi cũng đợi chờ ở một nơi muôn sắc tường vi như vậy.”

Tạ Tịch nhìn về phía y: “Là vườn hoa nhà anh à?”

Giang Tà lắc đầu: “Vườn hoa Trung Ương chỉ là ảnh phản chiếu tinh thần của tôi mà thôi, nó không có thực.” – Cho nên sau khi y bị thương, những khóm hoa tường vi kia mới khô héo.

Tạ Tịch nhìn chăm chú đóa hoa tường vi trong tay, nghiêm túc quan sát một hồi lâu mới khẽ nói: “Rất đẹp!”

Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi song Giang Tà vẫn nghe được, chỉ có điều y cứ cố tình hỏi lại: “Gì cơ?” – Tư chất cấp Thần cũng có thể giả đò lãng tai nhé.

Vành tai Tạ Tịch phiếm hồng, cậu lấp liếm: “Không có gì!”

Giang Tà giả điếc giả ngu: “Lúc trước con gà trống kia gáy vang quá, tôi hơi ù tai, giờ thính lực không còn tốt như trước nữa.”

Tạ Tịch tin là thật, nhìn lỗ tai y hỏi: “Nghiêm trọng lắm hả?”

Giang Tà đáp: “Vẫn ổn, chỉ cần em nói to hơn chút là được.”

Y không nghe thấy thật hả? Tạ Tịch không chắc chắn lắm.

Giang Tà vì một chút mật ngọt mà tận sức đến cùng: “Rốt cuộc mới rồi em nói gì thế?”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà chuyển sang lạt mềm buộc chặt: “Không sao, em không muốn nói thì thôi.”

Suy cho cùng Tạ Tịch vẫn muốn y nghe thấy, cậu thoáng ngập ngừng, hơi nâng âm lượng lên: “Tôi nói là… nhìn rất đẹp!”

Giang Tà được đằng chân lân đằng đầu: “Cái gì nhìn rất đẹp cơ?”

“Hoa tường vi…” – Cậu lí nhí nói, sau đó chợt nghĩ tai Giang Tà đã bị tổn thương, thế là lại cố gắng nâng âm lượng lên: “Hoa tường vi nhìn rất đẹp!”

Nghe thêm lần nữa quả nhiên vui vẻ chết đi được, Giang Lão Tà vô cùng vừa lòng: “Tôi còn tưởng em nói trông tôi rất đẹp.”

Từ bé đến lớn cậu chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ đến nhường này!


trướctiếp