Trò Chơi Đang Load

Chương 83: Như thể chỉ cần có y ở đây, mọi chuyện đột nhiên không còn đáng sợ nữa


trướctiếp

Mép con cương thi vẫn còn dính máu, miệng chóp chép một bộ vừa mới chén xong.

Người bình thường mà phải chứng kiến cảnh này chắc đã xoay người nhanh sang bên nôn thốc nôn tháo rồi.

Song có mặt tại đây đều là những người đã trải qua mấy Chuẩn Thế giới, chưa đến nỗi không chịu đựng nổi hình ảnh quá đỗi máu me.

Đàm Lôi bị máu văng đầy người cũng chỉ khẽ nhíu mày chứ chẳng có vẻ gì là hoảng sợ. Cô ta chả thèm liếc mắt nhìn Bành Trì đang kêu gào thảm thiết một cái, chỉ khoan thai lôi một chiếc khăn tay ra lau vết máu trên người.

Tạ Tịch trông mà nóng ruột nóng gan, khổ nỗi sau khi thấy cánh tay Bành Trì bị con cương thi kia cắn một miếng, cậu biết mình đã hết cách cứu cánh rồi.

Cậu không dám chắc thuật trị liệu sơ cấp của mình có tác dụng với Bành Trì hay không, nhưng có thể xác định – trong điều kiện không có cánh tay thì thuật trị liệu sẽ mất hiệu lực.

Mất một cánh tay mà được chữa trị kịp thời thì chưa chắc đã nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ để máu chảy ròng ròng như vậy thì dù thần có hiển linh cũng chẳng nhặt mạng về nổi cho.

Lam Linh Linh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Bành Trì đang lăn lộn gào thét.

Sau khi nhấm nháp xong, con cương thi vui vẻ nói: “Mùi vị cũng được lắm, cám ơn đã chiêu đãi nha, để Ái Ái giúp đằng ấy cầm máu nào.”

Nó vừa dứt lời, máu nơi bả vai Bành Trì ngừng chảy, nhưng nét dữ tợn chưa vơi bớt trên mặt chứng tỏ anh ta vẫn đang bị nỗi đau tra tấn.

Cầm máu được là tốt rồi, ít nhất sẽ không có chuyện chết vì mất máu.

Lam Linh Linh thôi không nhìn nữa, sâu tận trong đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Cô muốn Bành Trì chết, bởi vì nếu không chết thể nào anh ta cũng quay lại trả thù cô.

Tạ Tịch đứng ngay cạnh Lam Linh Linh nên thấy rõ ràng, lòng cậu đột nhiên phát lạnh, không khỏi siết chặt nắm tay.

“Được rồi.” Con cương thi lên tiếng: “Bắt đầu vòng chơi thứ hai thôi! Không biết người bị phạt kế tiếp là ai đây ta?”

Bành Trì đã miễn cưỡng tỉnh táo lại, cả người anh ta bê bết máu, sắc mặt vàng khè, mồ hôi lạnh túa lua trên trán, người ngợm hốc hác cực kỳ nhưng tròng mắt lại sâu hoắm như vực đen thăm thẳm, mang theo nỗi căm hờn muốn kéo tất cả cùng chìm vào địa ngục.

Lam Linh Linh khẽ cau mày rồi ưỡn thẳng sống lưng.

Con cương thi nói: “Mình xoay vòng quay đây, coi thử ai là người may mắn được khởi động trò chơi nào.”


trướctiếp