Trò Chơi Đang Load

Chương 80: Khu vui chơi mở cửa miễn phí, có thể thoải mái thử sức tất cả hạng mục


trướctiếp

Làm đến bước này, Tạ Tịch rốt cuộc cũng hiểu vì sao Giang Tà lại gọi nó là nhiệm vụ dẫn dắt, từng nhiệm vụ một cứ như đang chỉ dẫn, hướng cậu nhắm vào một đích đến.

Đầu tiên là thu thập bó cây, sau đó tìm hang động trú ẩn, dùng cành cây nhóm lửa hấp dẫn đám cương thi, kiên trì mười phút sẽ gặp được Trần Khánh bị thương.

Kế đó là lựa chọn có cứu hay không, nếu cứu cậu sẽ nhận được một thuật chữa trị sơ cấp.

Nếu chọn giết bọn họ thì sao? Có phải sẽ bỏ lỡ mất thuật chữa trị, trực tiếp nhảy đến nhiệm vụ mở ra khu vui chơi dưới lòng đất hay không?

Vậy từ khu vui chơi dưới lòng đất sẽ dẫn tới nhiệm vụ gì?

Trong lòng Tạ Tịch tràn ngập thắc mắc, cậu quay sang hỏi Giang Tà: “Đây có phải là một trong những lối vào mê cung dưới lòng đất không?”

Giang Tà đáp: “Chắc là vậy.”

Tạ Tịch nói: “Thế chúng ta mở ra đi.”

Nhiệm vụ chính của Giang Tà là thăm dò mê cung dưới lòng đất, bên phía rừng rậm không có cách nào đột phá, chỉ có thể kiếm lối vào khác thôi.

Mặc dù cảm thấy khu vui chơi dưới lòng đất này đầy rẫy cạm bẫy, nhưng đã tiến vào thế giới Mở rồi, làm con rùa rụt đầu rụt cổ cũng vô dụng, chỉ có thể sải bước về phía trước, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mới là đạo lý đúng đắn!

Giang Tà liếc mắt nhìn mảnh rừng rậm tối đen như mực bên kia rồi nói: “Mở đi.”

Tạ Tịch nhận ra ánh mắt của y bèn hỏi: “Sư phụ, người đừng bảo là mình định giết cương thi mở đường máu qua đó đấy nhé…”

Để cậu đoán trúng rồi.

Có hai con đường dẫn lối vào mê cung dưới lòng đất, một là xông vào rừng rậm tối đen như mực, đánh bại vô số cương thi, giết đến chừng nào thấy cửa thì thôi; cách còn lại đại khái là đi theo gợi ý của nhiệm vụ phụ, trước tiến vào khu vui chơi rồi từ đây thông sang mê cung.

Với tính cách của Giang Tà, y sẽ chọn vế xông lên xiên chết cương thi thành một “xâu hồ lô ngào đường”, tiến thẳng đến địa điểm nhiệm vụ.

Nhưng hôm nay y không đi một mình, bên cạnh còn có cậu bạn nhỏ nữa.

Y tự tin bảo vệ được Tạ Tịch chu toàn, cũng có thể dễ dàng dẫn cậu hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cứ thế, dự định ban đầu khi tiến vào thế giới Mở sẽ tan tành.

Thứ Tạ Tịch cần không phải là bảo vệ mà là rèn giũa để trưởng thành.

Giang Tà đã làm ổ ở Trung Ương rất lâu nên so với ai đều hiểu rõ điều này hơn cả.

Muốn bảo vệ bản thân chỉ có cách ngày càng mạnh lên, mạnh tới độ những người khác không tài nào với tới.

Giang Tà cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi có thể làm được điều đó à?”

Tạ Tịch dỗ nửa thật nửa giả: “Sư phụ lợi hại như vậy dĩ nhiên là làm được rồi, nhưng con thì chịu thôi, sẽ liên lụy đến người mất.”

Miệng ngọt thật đấy! Giang Tà hoài nghi có khi mình bị “lời ngon tiếng ngọt” của bạn nhỏ này dụ cho mụ mị đầu óc mới có thể mặc kệ độ thiện cảm nát bét mà tới đây vui chơi cùng cậu.

Nhưng sự thật là – tất cả “lời ngon tiếng ngọt” Tạ Tịch học được đều nhờ sự dạy dỗ đầy tàn nhẫn từ đám hồn ý của y mà ra!

Giang Tà khiêm tốn nói: “Cho dù là tôi, muốn giết sạch đám cương thi kia cũng phải mất chút thời gian, vẫn nên đi khu vui chơi thì hơn.”

Tạ Tịch: “???” Chỉ vì tiết kiệm thời gian thôi hả?


trướctiếp