Trò Chơi Đang Load

Chương 7: Cậu ấy là chủ nhân của tôi


trướctiếp

Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (07)

Chương 007: Trong mắt lộ ra màu máu đỏ tươi, thiếu niên xinh đẹp khẽ nói: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi."

Tại sao lại thêm một tên nữa? Trò chơi này không phải bên trái hay là bên phải sao? Thêm một người nữa là có ý gì?

Không cần trọng tâm hả!

Bạn nhỏ Tạ Tiểu Tịch luôn trầm mặc ít nói của chúng ta lúc này cứ thế bị ép phải chửi bậy.

Trò này quá nhiều chỗ lừa đảo, vốn cho rằng tiễn được hai Tôn Đại Phật đi rồi, ai ngờ trong nhà còn giấu một đại ca mặc đồ nữ.

Dựa theo quy tắc trái và phải, chẳng nhẽ còn một người khác nữa sao? Tạ Tịch khẩn trương dừng suy nghĩ lại, sợ một lời của mình thành sấm.

Trước đó, Gall rất kiêng kị quản gia, luôn duy trì dáng vẻ vâng lời, bây giờ bại lộ bản tính, làm gì còn vẻ xinh xắn đáng yêu nữa, một đôi mắt hẹp dài sắc nét, đuôi mắt hơi cong xuống mang theo chút kiềm chế, rõ ràng phát sinh biến hóa quá đà.

Cậu ta nói: "Cậu chủ, em yêu ngài không thua bất kì kẻ nào, xin cho phép em hầu hạ ngài được không?"

Khóe miệng Tạ Tịch khẽ giật, cậu muốn biết - Nếu cậu từ chối, có phải lại phải chết một lần nữa không? Nhưng nếu không từ chối, cậu sợ lúc quản gia và vampire đánh đến, khiến cậu ăn một quả triple kill.

Chẳng bao lâu sau, thanh niên ba tốt vốn chỉ có chút trầm mặc ít nói - Tạ Tịch - đã rơi vào một vấn đề kỳ ba, phải cân nhắc đến tột cùng chết trong tay một người hay ba người sẽ sung sướng hơn!

Rất hiển nhiên, lựa chọn trước khá ổn thỏa. Tạ Tịch tin chắc rằng chỉ cần trò chơi này còn chút lương tâm, vậy cậu sẽ không phải ngoài chọn một đôi bên trái hay bên phải còn phải thêm một đôi đằng trước hay đằng sau nữa!

Tạ Tịch nói: "Gall, cậu đi đi."

Thiếu niên mặc trang phục hầu gái đen trắng như bị sét đánh, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch: "Cho dù Randy không có ở đây, ngài cũng không cần em sao?"

Tạ Tịch nói: "Thật xin lỗi."

Hay lắm, tự học thành tài lời trích dẫn của nam thanh niên xấu xa.

"Vì sao?" Tròng mắt Gall dần dần đậm sắc, nổi bật lên khuôn mặt trắng bệch, môi cũng càng nhạt màu, "Randy đã không thể cản trở chúng ta, vì sao còn không được... Hay là ngài không yêu em? Bởi vì em nhu nhược, trốn tránh, nên ngài từ bỏ em?"

Quả nhiên hai người này cũng nói chuyện yêu đương, Tạ Tịch trực tiếp nhận lỗi là vô cùng sáng suốt.

Tạ Tịch không thể lưu lại cho cậu ta quá nhiều tưởng niệm, cũng không dám nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể im lặng.

Thần thái của Gall càng ngày càng không bình thường, đôi mắt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng giống mây đen che khuất bầu trời, giọng nói của cậu ta trống rỗng: "Ngài từ bỏ em."

Tạ Tịch: "..."

Gall siết chặt nắm đấm, trán có gân xanh nổi lên.

Tạ Tịch lén liếc mắt dò xét, cảm thấy mình cách cái chết không xa - Tới đi, dù sao cũng phải lần lượt thử các "lựa chọn", không được thì lại load.

"Ngài từ bỏ em." Gall như mê sảng, bộ dáng của cậu ta quá thê thảm, giọng nói quá bi thương, rất có sức cảm hóa, nếu không phải Tạ Tịch trải qua tẩy lễ từ nhiều lần tử vong, e là lúc này cậu đã động lòng trắc ẩn.

Gall lại nở nụ cười, tràn đầy tự giễu và chán ghét bản thân, hồn phách như trên mây, cậu ta cất tiếng nói, "Ngài nói đúng, em thấp hèn như vậy, loại người nhu nhược sao xứng nhận được tình yêu của ngài. Ngài cứu vớt em từ vũng bùn lầy, cho em sinh mệnh mới, thậm chí hứa hẹn cho em tình yêu thần thánh của ngài, là do em quá nhu nhược, quá hèn mọn, sợ vấy bẩn tình yêu của ngài, cho nên đã trốn tránh, trốn tránh không ngừng..."

"Là em phá hỏng mọi thứ." Gall nhìn cậu, giọng nói bi thương tới cực điểm, "Là em phụ tấm lòng của ngài, là em khiến ngài thất vọng."

Ô, Tạ Tịch nghiêm túc suy tư: Hướng phát triển này, không phải là không giết người mà đổi thành tự sát đấy chứ?

Đáng thương cho bạn nhỏ Tạ Tịch, mạch não của cậu vẫn theo không kịp vị "tài xế già" nào đó.


trướctiếp