Trò Chơi Đang Load

Chương 57: Đây coi như là tỏ tình đúng không, còn tỏ tình với cậu ngay trước mặt Tam hoàng tử nữa chứ


trướctiếp

Tam hoàng tử tức giận nói: "Các người đang làm gì!"

Tạ Tịch bị giật mình, cậu đâu có đoán được lão Tam sẽ đột nhiên xuất hiện!

Đây không phải là giấc mơ của Nhị hoàng tử hay sao? Lão Nhị, sao anh phải mơ tới tình cảnh như vậy, mơ thôi mà, còn muốn tự gây khó dễ cho mình à?

Biểu hiện khiếp sợ của Tạ Tịch vô cùng ăn khớp với hình tượng tên đàn ông cặn bã mới bị bắt gian tại trận, màn bắt gian này còn hơi tàn nhẫn, cậu đang cùng "chị dâu" làm...

Khoan đã, cậu và lão Tam đã ly hôn rồi mà, gã ta còn muốn bắt gian cái quỷ gì!

Thiết lập của Tam hoàng tử trong mơ là vô cùng ngang ngược, không chịu nói lý, cho nên gã ta bùng nổ: "Được lắm, vừa mới ly hôn với tôi đã tìm được người mới ha? Còn là anh ruột của tôi nữa chứ?"

Gã ta đột nhiên xuất hiện, Nhị hoàng tử cũng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tạ Tịch cực kỳ không vừa mắt dáng vẻ khiếp sợ kia của gã, khiếp sợ cái quái gì chứ, đây không phải đều do gã mơ hết à!

Tam hoàng tử giận điên lên: "Anh hai, anh có biết cậu ấy là ai không? Anh có biết cậu ấy là bạn đời của em hay không! Anh có biết em và cậu ấy mới đi tuần trăng mật về không hả! Ngay cả em dâu của mình anh cũng xuống tay sao, con mẹ nó anh có còn là con người hay không!" Nói xong câu cuối cùng, giọng gã cũng khàn đi và gần như mất tiếng.

Nhị hoàng tử tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập áy náy, gã nói: "Không phải... Giữa anh và em ấy không như em nghĩ đâu..."

"Không phải?" Tam hoàng tử không lựa lời đã gắt lên: "Hai người cũng ở cùng nhau rồi, còn mẹ nó không phải như tôi nghĩ hả? Hai người còn muốn như thế nào nữa, ha, chẳng nhẽ còn muốn để tôi thấy anh làm cậu ta, lại coi các người..."

Nhị hoàng tử nghe không nổi nữa: "Im ngay!"

Tam hoàng tử càng nổi giận: "Anh còn có mặt mũi kêu tôi im đi à? Anh còn là anh trai tôi hả? Anh biết tôi yêu cậu ấy nhiều như thế nào không? Anh có biết vì được ở bên cậu ấy tôi đã từ bỏ bao nhiêu thứ không? Vậy mà anh... Vậy mà..."

Nhị hoàng tử thế mà còn tỏ ra đuối lý, gã nói: "Gall, chỉ là hiểu lầm thôi, giữa anh và em ấy không có gì cả."

Tam hoàng tử hiển nhiên đã mất đi lý trí, gã ta quay đầu nhìn Tạ Tịch, yêu càng nhiều hận càng sâu, lời nói càng ngày càng tồi tệ: "Khó trách cậu lại chọc tôi tức giận, khó trách cậu luôn chê tôi cái nọ chê tôi cái kia, khó trách chuyện gì cậu cũng làm trái ý tôi, cậu đã có chủ ý từ trước rồi đúng không? Cậu lại đi dụ dỗ anh trai tôi!"

Tạ Tịch: "..." Mịa nó, thật không biết nên đánh chết tên nào!

Lão Tam lại bồi thêm một câu: "Cái thứ không biết xấu hổ nhà cậu..."

Gã ta còn chưa kịp mắng, Nhị hoàng tử đã vung tay lên, đánh cho gã ta một cú lệch mặt.

Sắc mặt Nhị hoàng tử rét lạnh: "Đủ rồi."

Tam hoàng tử bưng mặt, khiếp sợ nói: "Anh đánh em, anh thế mà đánh em."

Đôi mắt Nhị hoàng tử lóe lên, hình như có hơi hối hận, nhưng lời nói ra lại rất kiên định: "Em không quý trọng em ấy thì thôi nhưng không được tổn thương em ấy."

Tam hoàng tử sửng sốt một hồi lâu, giận quá hóa cười: "Anh còn bảo hai người không có gì à, anh còn nói tất cả chỉ là hiểu lầm... Được, được lắm... Các người được lắm!" Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói, gã ta rống xong cũng dứt khoát đẩy cửa rời đi.

Gã ta vừa đi, trong phòng nháy mắt chìm vào một khoảng chết lặng.

Tạ Tịch hoàn toàn không có kinh nghiệm trên phương diện này, không biết phải làm sao bây giờ. Thế nhưng Aix rất nhập diễn, dáng vẻ hồn bay phách lạc.

Nếu đây không phải là một giấc mơ thì Tạ Tịch hơi đau lòng cho gã thật.

Rất ngược, coi trọng chồng trước của em trai mình, còn bị em trai bắt được, tương lai thật mờ mịt không ánh sáng.

Chọn theo đuổi? Sẽ mất đi người em thân nhất.

Chọn từ bỏ? Lại day dứt tận tâm can.

Tiếc rằng đây chỉ là một giấc mơ, hơn nữa còn là giấc mơ của chính gã.

Điều này khiến cho người ta đau lòng không nổi.

Trời hành còn có đường sống, tự mình hành mình... thành thật tự chịu đi!

Tạ Tịch nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng có đầu mối, cậu đứng lên nói: "Những ngày qua làm phiền anh rồi, em, em sẽ tìm chỗ ở mới, không quấy rầy anh nữa."

Cậu làm bộ muốn rời đi, hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ? Hai anh em cãi nhau thành như vậy mà cậu còn ở lỳ đây thì kỳ quái quá. Dĩ nhiên cậu cảm thấy mình sẽ không đi được.

Aix gấp gáp nói: "Đừng..."

Tạ Tịch cúi đầu đứng trước mặt gã.

Aix nhíu chặt lông mày, âm điệu rất thấp, cảm xúc phức tạp đạt đến cực điểm: "... Em đừng đi."

Tạ Tịch đứng yên tại chỗ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn gã.

Aix ngập ngừng, rốt cuộc cũng tìm ra một lý do tạm chấp nhận được: "Cũng đã muộn rồi, em cứ ở lại trước đã."

Tạ Tịch không biết mình có thể đi đâu nên gật đầu đồng ý.

Cách thời gian đi ngủ còn khá sớm nhưng đã xảy ra chuyện lúng túng như vậy, Tạ Tịch cố ý tránh đi, về phòng cho khách. Trước khi cậu đóng cửa, Aix nhỏ giọng nói: "Những lời Gall nói em đừng để trong lòng."

Tạ Tịch liếc nhìn tiến độ màu tím 15%, trong lòng nắm chắc, muốn nói lại thôi: "Aix..."

Aix nhìn sang chỗ khác, không nói gì.

Tạ Tịch hơi dừng lại, cuối cùng vẫn xoay người trở về phòng.

Nhìn dáng vẻ của hai người họ...

Bánh Bao Xá Xíu lau nước mắt: "Hai người yêu nhau nhưng không có cách nào vượt qua vực sâu khoảng cách."


trướctiếp