Trò Chơi Đang Load

Chương 50: Ta muốn gả con của ta cho ngươi!


trướctiếp

Tạ Tịch chẳng rõ giấc mơ của Tam hoàng tử là câu chuyện cổ tích gì.

Tộc Atlantis vốn sống lưỡng cư, cho nên truyền thuyết từ xa xưa cũng chẳng ít hơn đất liền bao nhiêu.

Tam hoàng tử sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục toàn diện hơn nhân ngư bình thường, bọn họ được tiếp xúc với rất nhiều tri thức trên đất liền, bao gồm đủ loại truyện cổ tích.

Lúc này Tạ Tịch đang ở trên đất liền, bị Nhị hoàng tử trong vai rồng hung ác bắt được, treo lơ lửng giữa không trung.

Cậu không cảm thấy nóng nực như lúc nhân ngư ở trên cạn, đại khái trong giấc mơ của Tam hoàng tử cậu là một người đất liền.

Dù không có cảm giác nóng nực nhưng cậu vẫn bị từng trận gió lớn thổi đến nỗi không mở nổi mắt.

Bánh Bao Xá Xíu hưng phấn nói: "Anh hùng đến cứu mỹ nhân rồi!"

Tạ Tịch chỉ cảm thấy đau đầu, bị giấc mơ thoát tuyến này làm cho lúng túng.

Chỉ nghe một trận xé gió, Tam hoàng tử mặc trang phục kỵ sĩ từ trên cao nhảy xuống, vững vàng rơi trên lưng ác long.

"Thả hoàng tử Colin ra!"

Gã ta gọi tên nghiêm túc nhưng cả người Tạ Tịch đều tê dại, nếu không phải bị ác long nắm lấy chắc cậu té thành cái bánh thịt rồi!

Trong hiện thực cậu là tùy tùng của Tam hoàng tử, trong mơ lại biến thành hoàng tử Colin của gã ta.

Lắm trò như vậy, anh không hổ là hồn ý của nhà thiết kế nổi tiếng ha!

Cảnh chàng kỵ sĩ – Gall Atlantis – dũng cảm chiến đấu với ác long Tạ Tịch không có cơ hội nhìn thấy. Ác long bị Tam hoàng tử đánh rất ác, nó thì lại lắc tới lắc lui, đầu quay điên đảo sắp hôn mê luôn rồi.

Được cái đây là giấc mơ của Tam hoàng tử, cho nên gã ta nhất định sẽ cứu được "hoàng tử Colin".

Thế là có đoạn Nhị hoàng tử trong vai ác long hung ác nói: "Ta sẽ còn trở lại!"

Bộ móng của ác long buông lỏng, Tạ Tịch rơi thẳng xuống, cảm giác mất trọng lượng khiến lông tóc cậu dựng hết cả lên, cậu hoài nghi mình sẽ chết ở trong giấc mơ của Tam hoàng tử!

May mà Tam hoàng tử không muốn cậu chết.

Gã ta bỏ việc truy đuổi ác long, vọt thẳng xuống dưới, ôm chắc lấy Tạ Tịch trước khi cậu rơi xuống đất.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lăn trên đồng cỏ mấy vòng mới ngừng lại được. Tạ Tịch như kỳ tích không bị thương chút nào, ngay cả da cũng không trầy...

Tam hoàng tử thì thảm rồi, gã ta vì bảo vệ cậu mà cánh tay liên tục ma sát với mặt đất, máu thịt be bét.

Tạ Tịch vội vàng hỏi: "Anh có ổn không?"

Tam hoàng tử đỡ cánh tay đứng lên: "Tôi không sao, điện hạ có bị thương không?"

Xưng hô của gã ta khiến Tạ Tịch không thích ứng kịp, hơi sửng sốt.

Tam hoàng tử cho rằng cậu sợ máu nên thả cánh tay xuống: "Do tôi vô năng, không thể bắt con rồng kia lại."

Tạ Tịch đành phải phối hợp nói: "Nếu không nhờ anh ra tay cứu giúp, hiện tại tôi đã bị ác long bắt đi rồi. Anh sảy tay cũng vì ác long kia quá xảo trá, nó ném tôi xuống, tôi biết anh vì cứu tôi nên mới thả nó đi."

Tạ Tịch vừa nói xong những câu này, thanh tiến độ màu đỏ tăng lên 15%.

Trời ạ, dễ dỗ dành như vậy hả!

Tạ Tịch quả thực muốn cười ra tiếng.

Tam hoàng tử chững chạc nói: "Khiến điện hạ lo lắng hãi hùng rồi."


trướctiếp