Trò Chơi Đang Load

Chương 46: Tạ Tịch: Con cá nóng tính kia có ngâm nước cũng không giảm nhiệt được!


trướctiếp

Tạ Tịch chớp chớp mắt, cảm thấy tình huống này không đúng lắm...

Trạng thái của Lục hoàng tử có vấn đề.

Tạ Tịch sắp xếp lại ngôn ngữ, muốn uốn nắn lại suy nghĩ của anh ta, đáng tiếc dưới góc phải tầm nhìn xuất hiện nhắc nhở:

[Cảnh mơ sắp kết thúc, xin chuẩn bị rời đi, thời đếm ngược: Ba mươi giây.]

Còn đúng ba mươi giây, Tạ Tịch chỉ có thể tranh thủ thời gian nói: "Sirius, em hy vọng sau này anh có thể sống thật vui vẻ."

"Ừ." Sirius khẽ nói, "Anh sẽ sống thật vui vẻ."

Nhưng giọng điệu của anh chẳng vui vẻ chút nào!

Tạ Tịch nhìn thẳng anh ta, vô cùng sốt ruột nói: "Đừng để thù hận che mờ mắt, anh đáng giá có được cuộc sống tốt hơn!"

Sirius nhìn cậu, đôi mắt hai màu xanh đỏ trở nên nhạt màu, nhạt như thể bọt biển vỡ tan dưới ánh nắng.

Anh ta mỉm cười mà còn làm ngươi ta đau lòng hơn cả khóc: "Seyin, đáy biển không có ánh sáng."

Trái tim Tạ Tịch run lên, tiếc rằng thời gian đã hết, cậu không thể để Sirius phát hiện mình, chỉ có thể rời khỏi giấc mơ trước, thừa dịp Sirius chưa tỉnh dậy mà nhanh chóng trốn đi.

Đáy biển không có ánh sáng.

Đây là một truyền thuyết đẹp lại đau thương của Atlantis.

Atlantis đã từng là một quốc đảo xinh đẹp nổi trên mặt nước, bọn họ có thể ôm ấp biển cả rộng lớn, lại có thể ngẩng đầu ngắm ánh mặt trời rực rỡ, vừa được hưởng thụ sự mát mẻ của biển, vừa cảm nhận sự ấm áp của trời.

Cho đến khi Atlantis sụp xuống, cho đến khi họ hoàn toàn chìm vào đáy biển.

Đáy biển không có ánh sáng, nhưng những Atlantis bằng tình yêu và sự quan tâm với đồng bào đã tạo ra ánh sáng và ấm áp.

Sirius nói với Tạ Tịch như vậy là đang nói cho cậu biết: Seyin chết rồi, đáy biển của anh ta không còn tình yêu và sự quan tâm nữa.

Tạ Tịch trốn trong góc, thấy Sirius mở mắt ra.

Sirius tỉnh nhưng cũng không rời đi ngay lập tức, trên mặt anh ta không có tí mê man nào khi mới tỉnh khỏi cơn mê, bình tĩnh khiến người ta kinh ngạc. Anh ta kề sát khuôn mặt lên giường Seyin, lẳng lặng chờ đợi thật lâu, cho người ta một loại cảm giác thân xác còn ở đây nhưng hồn vía đã sớm bay đi rồi.

Tạ Tịch thấy lòng mình chua xót, nhịn không được mắng chửi X!

Nhiệm vụ phá hoại gì vậy không biết, tự nhiên biến một thanh niên tốt thành bộ dạng này!

Chờ Lục hoàng tử đi rồi, Tạ Tịch cũng vội vã chạy đi, thuận tiện cầm theo máy truyền tin Tam hoàng tử cho cậu.

Nơi ở của Seyin Hall cậu không thể trở lại nữa.

Gương mặt đó cũng không thể dùng lại, cậu trực tiếp đổi sang mặt số 2.

Tư liệu của mặt số hai đã sớm bổ sung đủ, ngay cả chỗ ở cũng phân phối lại một lần, Tạ Tịch dựa theo hướng dẫn đi đến chỗ ở mới, tạm thời thu xếp đâu vào đấy đã.

Tạ Tịch liếc nhìn tiến độ nhiệm vụ.

Thanh tiến độ màu cam còn kém một xíu là đầy, chờ ba ngày sau tiến vào cảnh mơ một lần nữa chắc hẳn là xong.

Giải quyết xong hai hoàng tử nhưng Tạ Tịch lại chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào.

Nếu là tổ ba người "có thù" - quản gia, vampire và hầu gái - bị hành hạ thì Tạ Tịch còn vỗ tay tán thưởng được.

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử không chỉ không xích mích với cậu mà mới gặp một lần đã cho cậu hơn phân nửa thanh tiến độ, người tốt như vậy, trong lòng Tạ Tịch đầy vẻ không nỡ.

Không biết về sau sẽ như thế nào.

Nếu như cậu qua cửa thế giới này, hồn ý của X sẽ ra sao? Có còn ở lại thế giới này không?

Qua cửa rồi, Zone sẽ đóng cửa vào, hồn ý của X cũng thuộc Trung Ương, có thể sẽ không lưu lại thế giới này?

Vậy bọn họ sẽ đi đâu, trở lại chỗ X sao?

Tạ Tịch thật tò mò, thầm nghĩ rời khỏi thế giới này sẽ đi tìm X dò hỏi thử.

Cậu vừa kết nối với máy truyền tin liền nhận được tin nhắn của Tam hoàng tử: "Đang ở đâu?"

Cái giọng điệu vênh váo này, Tạ Tịch bĩu môi, lúc gửi tin nhắn lại rất cung kính: "Thuộc hạ vừa hết ca trực, điện hạ có dặn dò gì không ạ?" Tiện tay gửi luôn một hình mặt cười.

Tam hoàng tử nhìn chằm chằm biểu tượng mặt cười kia, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của cậu, khẽ ho một tiếng.

Phó tướng của gã ta hỏi: "Thưa điện hạ, chúng ta có lên đường không?"

Tam hoàng tử không lên tiếng.

Phó tướng lại hỏi lần nữa.

Tam hoàng tử quay đầu, cực kỳ bực tức: "Ồn ào cái gì, ngươi coi ta là kẻ điếc hả?"


trướctiếp