Trò Chơi Đang Load

Chương 38: Con cá cặn bã kia, e rằng không chỉ đầu anh có bệnh thôi đâu!


trướctiếp

Mèo nhỏ ý thức được nó nhất thời xúc động gọi sai xưng hô, sau đó nó gọi lại lần nữa: "Trời ơi, ba bị cưỡng ôm!"

Tạ Tịch lảo đảo, càng không có sức giãy khỏi giam cầm của Nhị hoàng tử!

Cậu thấp hơn Nhị hoàng tử rất nhiều, hình thể cũng có chênh lệch lớn, Nhị hoàng tử trông dáng người thon dài nhưng lại tràn đầy sức mạnh, mặt chẳng đổi sắc đã khiến Tạ Tịch không thể nhúc nhích.

Tam hoàng tử chẳng chút khách khí mở miệng trào phúng: "Đang nghị sự đây hả?" Tên thị vệ mới cản gã ta lại còn nói điện hạ nhà gã đang nghị sự, kết quả thì sao... Nhị hoàng tử đang cùng một bé nhân ngư ôm ôm ấp ấp.

Nhị hoàng tử mập mờ nói: "Còn có việc nào quan trọng hơn việc này à?" Gã nháy mắt mấy cái với Tạ Tịch. Nếu đây là một nhân ngư phổ thông chỉ sợ quá nửa đã bị gã mê hoặc điên đảo, đáng tiếc Tạ Tịch vô cùng có sức miễn dịch với gương mặt này, không những không bị mê hoặc mà còn muốn quạt cho gã một phát.

Tam hoàng tử vội vàng chạy đến đây là có việc quan trọng, gã ta nhíu mày nói: "Hải Khâu ngo ngoe muốn ngóc đầu dậy, anh còn chủ trương cắt giảm cung ứng cho quân đội phương Bắc, tầm nhìn quá hạn hẹp, quá ngu xuẩn!"

Gã ta có lòng đến nói chuyện chính sự, Nhị hoàng tử lại "đầy tâm đầy mắt" đều là bé nhân ngư, không thèm quan tâm.

Tam hoàng tử tức đến độ chỉ muốn một kiếm đâm chết đôi mèo mả gà đồng này...

Nhị hoàng tử giống như lơ đãng nghiêng người, để lộ khuôn mặt của Tạ Tịch. Với thị lực của Tam hoàng tử, chỉ chút vậy thôi gã ta liền nhận ra, đây là... Colin Hall, đáy lòng gã ta trầm xuống, hơi thở hung ác tản ra bốn phía.

Từ góc nhìn này của gã ta, Tạ Tịch mặt đỏ tới mang tai, trong mắt tràn ngập hơi nước, dáng vẻ mong muốn mà còn điệu bộ, nhưng thực tế là... Tạ Tịch rất mệt, cậu giãy nửa ngày cũng không thoát nổi, cả người sắp mệt chết rồi!

Nhị hoàng tử đột ngột nới lỏng tay, Tạ Tịch rốt cuộc tự do, cậu thở hồng hộc, vừa thở phào liền cảm thấy một luồng ánh mắt ác liệt như hóa thành thực thể, chỉ muốn đem cậu xuyên thủng.

Tạ Tịch: "..." Quay đầu thấy được đôi mắt đỏ tươi tràn ngập hơi thở tàn bạo của Gall.

Nhị hoàng tử còn ngại chuyện chưa đủ lớn, nói khẽ: "Tam đệ, em dọa sợ cậu ấy."

Gã oán trách Tam hoàng tử, đôi mắt nhìn về phía Tạ Tịch tràn đầy cưng chiều.

Nếu không phải thanh tiến độ không nhúc nhích tí nào, Tạ Tịch thật sự muốn tin dáng vẻ chân thành và thâm tình này của gã!

Đúng lúc này, tiến độ màu đỏ mới tăng được một ô, viu một tiếng, giống như gió dập tắt ngọn lửa, biến mất không thấy tăm hơi.

Được lắm, không những chưa lừa được tiến độ của Nhị hoàng tử, mà điểm của Tam hoàng tử còn bị trừ, quả nhiên không nên để ý con cá cặn bã này!

Tạ Tịch mất bò mới lo làm chuồng, quyết định từ bỏ Nhị hoàng tử không đáng tin cậy, cố gắng tranh thủ chỗ Tam hoàng tử một chút.

"Nhị điện hạ, xin giữ tự trọng!" Tạ Tịch nhanh chóng kéo dài khoảng cách với gã, thậm chí còn tới gần Tam hoàng tử, dáng vẻ xin giúp đỡ.

Cậu vừa dứt lời, hai anh em trong điện khẽ giật mình.

Nhị hoàng tử đoán chừng không ngờ tới có người từ chối gã, còn Tam hoàng tử thì đoán được ngọn nguồn sự việc.

Tạ Tịch không ngừng cố gắng nói: "Lễ vật của bệ hạ cũng đã đưa rồi, thuộc hạ xin trở về báo cáo!" Nói xong cậu không chút lưu luyến xoay người, bóng lưng căng cứng mang theo vẻ tức giận mà không dám nói.

Tam hoàng tử châm chọc nói: "Nhị ca thật sự là càng ngày càng tiến bộ, loại chuyện gây khó dễ cho người khác mà cũng làm được."

Bỏ lại câu này, gã ta cũng xoay người rời đi.

Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, nhướng nhướng mày.

Tạ Tịch bơi thẳng ra khỏi cung điện của Nhị hoàng tử, vừa mệt vừa tức, hơi thở cũng dồn dập nên không phát hiện có người ở phía sau lưng.

Gall đuổi theo một mạch, nhìn thấy chính là nhóc nhân ngư nhỏ bé hai mắt đẫm lệ vừa thẹn vừa tức. Bạn nhỏ nhân ngư này có vẻ ngoài non nớt, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, giống như từng bong bóng nhỏ trong nước, óng ánh lung linh, như thể sẽ bị vỡ mất bất cứ lúc nào.


trướctiếp