Trò Chơi Đang Load

Chương 34: Sao thanh tiến độ lại có hai màu??


trướctiếp

Mắt thấy thanh tiến độ vất vả lắm mới nhích lên được lại tụt xuống thành như vậy, Tạ Tịch đau lòng vô cùng.

Chẳng lẽ Lục hoàng tử không thích ăn? Chẳng lẽ cậu lại vừa khéo chọn trúng phần thức ăn anh ta không thích? Lục hoàng tử mặt ngoài khách sáo trong lòng ghét bỏ sao?

Tạ Tịch sợ thanh tiến độ màu cam tụt về 0, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không mù quáng lôi kéo làm quen nữa.

Quả nhiên nhiệm vụ của tên biến thái X không đơn giản như vậy, xem ra vị thứ sáu này có tính cách rất lập dị.

Phải làm thế nào để một người đàn ông lập dị yêu mình? Tạ Tịch ngay cả kinh nghiệm yêu đương bình thường cũng không có, làm sao hiểu rõ được.

Cậu không dám nói chuyện với Lục hoàng tử nữa, lúc này mới lưu ý đến Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh cứ buồn bực không lên tiếng.

Cảm nhận của cậu với Ngũ hoàng tử khá tốt, căn cứ tâm tình có qua có lại, cậu đứng dậy giúp Ngũ hoàng tử rót đầy ly rượu.

Ngũ hoàng tử ngước mắt nhìn cậu, Tạ Tịch mỉm cười lễ phép với hắn ta.

Ngũ hoàng tử cứng nhắc xoay chuyển tầm mắt, nói: "Đây là việc của bọn tôi tới, cậu không cần làm."

Tạ Tịch hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hắn ta mới có thể nghe thấy nói: "Thuộc hạ vốn nên đứng bên cạnh rót rượu, nhờ điện hạ khoan dung độ lượng, thuộc hạ mới có cơ hội thưởng thức những món ngon này."

Ngũ hoàng tử kéo khóe miệng thành một nụ cười, đuôi mắt cũng cong lên chút: "Tộc Hall vốn tôn quý, cậu đừng tự coi nhẹ bản thân."

Đó là dòng chính, nhìn đuôi của Tạ Tịch liền biết dòng máu của cậu cực kỳ pha tạp, còn quý tộc gì chứ, phỏng chừng thân thể này vốn cũng không mang hộ Hall.

Tạ Tịch vừa nở nụ cười, đã trợn tròn con mắt.

Tiến độ nhiệm vụ từ 1% vèo một cái nhảy lên 3%...

Thanh tiến độ này là một đường thẳng dài, 3% tiến độ cực kỳ nhỏ, những bởi vì có màu cam tươi tắn nên đặc biệt dễ thấy, rất dễ dàng phát hiện sự thay đổi.

Vì sao lại tăng? Tạ Tịch liếc khóe mắt nhìn Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử vững như núi Thái Sơn, đang nghiêm túc ăn cơm, ánh mắt chẳng chuyển loạn dù chỉ một thoáng.

Chẳng lẽ chỉ khi không để ý anh ta, độ thiện cảm mới có thể tăng?

Tạ Tịch không có năng lực lý giải, đầu óc của vị Lục hoàng tử này không phải quá nửa có vấn đề đấy chứ? Lại nghĩ đến chuyện đây là hồn ý của X, có khi đúng thế thật, chủ nhân đã thần kinh như vậy, hồn ý với tư cách là một sợi ý thức chưa thành thục, sẽ chỉ càng thêm thần kinh hơn...

Nếu điều này có thể làm tăng tiến độ, vậy thì Tạ Tịch không để ý tới anh ta nữa.

Tạ Tịch hoàn toàn không thèm nhìn Lục hoàng tử, cùng Ngũ hoàng tử cười cười nói nói.

Khiến cho Tạ Tịch dở khóc dở cười là, bữa ăn kết thúc, Tạ Tịch ngay cả liếc mắt cũng không bố thí cho Lục hoàng tử, thế mà thanh tiến độ lại tăng tới 8%!

Khi tiệc tàn, Ngũ hoàng tử nói với cậu: "Có thời gian thì tới tìm ta chơi."

Tạ Tịch đáp: "Vâng." Kỳ thật trong lòng chỉ cho có lệ: Anh không ở cùng chỗ với Lục hoàng tử, tôi tìm anh chơi làm gì.

Nhị hoàng tử là một kẻ quấy rối thâm niên đã thành tinh, gã nhìn Tạ Tịch rồi lại ngó thằng em thứ năm, mỉm cười nói: "Người đẹp phối với kẻ tài hoa, Seyin bé bỏng thật có mắt nhìn."

Tạ Tịch: "..." Cút mẹ anh đi, người đẹp cái quái gì!

Tam hoàng tử lướt qua, khắp người tràn ngập hơi thở tàn bạo: "Cái giống lẳng lơ."

Tạ Tịch: "???"

Cậu là một thanh niên tốt đẹp cỡ nào, cứ thế bị đám thần kinh này chọc thành nóng nảy!

Ngũ hoàng tử rất bảo vệ cậu, hắn ta nghiêm mặt nói: "Không được nói cậu ấy như vậy, Seyin là thị vệ hoàng tộc tuyển chọn, bản lĩnh hơn người..."

Hắn ta còn chưa nói xong, Nhị hoàng tử đã nói mát tiếp một câu: "Đúng vậy đó, đâu phải những hạng người cậy mặt hầu hạ bề trên."

Nghe nói mẹ của Tam hoàng tử vốn là người hầu cận bên cạnh hoàng hậu, nhờ khuôn mặt xinh đẹp vừa ý quốc vương mà được thu vào hậu cung, sau đó sinh ra gã ta.

Nhị hoàng tử vừa nói xong, Tam hoàng tử quả nhiên nổi giận, đôi mắt gã ta đỏ máu, môi mỏng mím thành một đường, gắt gao nhìn chằm chằm Aix và thằng em thứ năm, tiện thể vạ lây sang Tạ Tiểu Tịch.

Tạ Tịch: "..." Xéo đi, các anh đều cản trở Lục hoàng tử!

Tứ hoàng tử ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí giương cung bạt kiếm này: "Do em không tốt, chiêu đãi không chu đáo, khiến các anh không vui."

Nhị hoàng tử khẽ cười nói: "Sao lại nói thế? Chỗ của lão Tứ yên tĩnh xinh đẹp, sơn hào hải vị rượu ngon không ngừng, anh cực kỳ vui vẻ."

Tam hoàng tử trái lại cũng không bị Nhị hoàng tử châm ngòi gây náo loạn ở chỗ của Tứ hoàng tử, gã ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tam hoàng tử vừa đi, Nhị hoàng tử khẽ liếc nhìn Tạ Tịch một chút, mập mờ cười với cậu một tiếng sau đó cũng đi nốt.

Tạ Tịch không nhịn được oán thầm: Đồ loè loẹt!

Sau khi trở về, Tạ Tịch liền bị cắt đứt liên hệ với Lục hoàng tử, tiến độ nhiệm vụ cũng dừng lại ở mốc 8%.

Có điều Tạ Tịch cảm thấy tiến triển này đã rất tốt rồi, mới gặp mặt một lần như thế đã tăng gần 10%, đợi sau khi hoàn toàn quen thuộc, hoàn thành nhiệm vụ không phải trong tầm tay sao?

Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ màu cam, vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi lại nhận được một nhắc nhở.

Trứng tinh linh nở thành công, xin mời nhận lấy.

Cuối cùng trứng ấp cũng nở rồi? Ánh mắt Tạ Tịch sáng lên, xếp bằng ngồi dậy.

Cậu thầm lên tiếng trong lòng: "Nhận." Sau đó ánh sáng lóe lên, một vật nhỏ trắng tinh rơi vào lòng bàn tay cậu.

Tạ Tịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại, tập trung nhìn lại, lập tức khóe miệng cong lên.

Vật nhỏ lông xù lớn chừng lòng bàn tay, trên bộ lông màu trắng mịn dường như điểm ánh sao, óng ánh rực rỡ.

Tạ Tịch vươn tay chọc chọc nó một chút.

Vật nhỏ vặn vẹo uốn éo, thân hình cuộn tròn lại từ từ giãn ra.

Dáng vẻ này...

Là mèo con?

Tạ Tịch vốn cho rằng tinh linh nhỏ này sẽ giống như mấy chủng người nhỏ bé trong phim hoạt hình, không ngờ tới là một động vật nhỏ.

Cậu thích động vật, đặc biệt không có sức chống sự đối với những loại có lông xù.

Cậu nhịn không được lại chọc nó một chút, ai ngờ trên lưng con mèo lại mọc ra một đôi cánh nhỏ trắng như tuyết.

Mèo nhỏ giương cánh bay lên, mẩu chân ngắn ngủn lửng lơ giữa không trung, đôi mắt hé mở.

Tạ Tịch: "!"

"Meo meo~ Mẹ!" Mèo con bi bô nhào và trong ngực Tạ Tịch.

Tạ Tịch: "..."

"Mẹ!" Mèo con ngẩng đầu, cặp mắt to trong veo như nước chờ mong nhìn chòng chọc cậu, "Ặc... Mẹ ơi khuôn mặt của mẹ trông hơi khó coi, có điều không sao, con không chê."

Tao ghét bỏ sự không chê của mày!


trướctiếp