Trò Chơi Đang Load

Chương 24: Cậu hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn bảo vệ nó


trướctiếp

Trò chơi: Thị trấn cổ tích (08)

Chương 024: Cậu hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn bảo vệ nó.

tro-choi-dang-load-24-0

Tạ Tịch nhìn về phía đứa bé: "Anh không phải người bắt nạt cô ấy."

"Chính là anh! Đám người ngoài các anh đều là bọn bại hoại như nhau!" Thằng bé rất tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt không hề che giấu sự giận dữ.

Tạ Tịch nửa ngồi xổm xuống, để ánh mắt của mình đối diện với nó, vẻ mặt cậu hiền hòa, giống như thể cậu và thằng bé bảy tám tuổi trước mặt này đều là một người trưởng thành, mà nó không phải là một đứa trẻ non nớt.

Động tác này khiến đứa bé hơi sửng sốt, nó vẫn quen ngửa đầu nhìn người khác, giờ bất thình lình nhìn thẳng khiến nó có chút mất tự nhiên.

Hơn nữa...

Khuôn mặt của anh trai này sao dễ nhìn như vậy, còn dễ nhìn hơn cả chị Vân Nhi lúc trước.

Thần kinh căng chặt của đứa bé bất giác hơi thả lỏng.

Tạ Tịch nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh mới đến đây, cũng chưa làm gì, càng không có chuyện làm tổn thương bất kỳ ai số các em."

Đứa bé giật mình, cắn môi dưới nói: "Các anh đều cùng một giuộc, giống y như nhau, ban đầu thì đối xử tốt với chúng tôi, nhưng chẳng mấy chốc sau lại làm chuyện xấu, làng..." Nó tủi thân vô cùng, nhưng quật cường không chịu rơi một giọt nước mắt nào, "Ngôi làng này cũng chính bởi vì các anh mới biến thành như vậy!"

Tạ Tịch giật mình: "Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì?"

"Làm cái gì hả?" Câu hỏi này giống như một chốt mở, khiến đứa bé bộc phát ngay tức thì, nó dùng ngôn ngữ non nớt của mình lên án việc ác của những kẻ ngoại lai.

"Đùa bỡn tình cảm của chúng tôi! Chiếm lấy phòng của chúng tôi! Cướp đi lương thực của chúng tôi! Thậm chí còn vây nhốt chúng tôi trên trấn, mãi mãi cũng không thể rời đi!"

Tạ Tịch đoán người chơi trước đó khẳng định đã tạo thành tổn thương cực lớn cho người trong trấn nhỏ này, nhưng không ngờ tới chuyện sẽ như vậy... Vây nhốt cư dân ở trên thị trấn, mãi mãi không thể rời đi?

Tạ Tịch hỏi dồn: "Các em không đi ra khỏi trấn nhỏ này được sao?"

Đứa bé giận điên lên: "Nếu có thể ra ngoài, bọn tôi còn chờ chết ở đây sao!"

Tình trạng của cư dân toàn thị trấn đều rất tồi tệ, không chỉ thân thể mà cả tinh thần đều đã căng cứng đến giới hạn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tạ Tịch lại hỏi: "Tình huống này bắt đầu từ khi nào?"

"Một năm trước..." Đứa bé tức giận đến run người, "Từ khi đám ngoại lai các anh từ trên trời rơi xuống thì bắt đầu! Mới đầu các anh bày ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, còn giúp chúng tôi làm chuyện đồng áng, giúp chúng tôi lợp nhà, nhưng rất nhanh... rất nhanh..."

Ánh mắt thằng bé nhìn về phía Tôn Vân Nhi, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Rất nhanh các anh liền lộ bản chất! Các anh cướp nhà của chúng tôi, ép chúng tôi làm việc suốt ngày suốt đêm, còn lăng nhục... lăng nhục..."

Nó đứt quãng nói, những chuyện tàn khốc và bẩn thỉu kia càng trở nên khó chịu đựng nổi trước giọng nói ngây thơ của trẻ nhỏ.

Tạ Tịch nhíu chặt lông mày: "Cho nên các em bắt đầu săn giết kẻ ngoại lai."

Đôi mắt vàng của thằng bé lóe lên ánh sáng không sợ hãi: "Chẳng lẽ các anh không đáng chết sao!"

Tạ Tịch nhìn chằm chằm nó, nói: "Làm như vậy không giải quyết được vấn đề."

Thằng bé nảy sinh lòng ác độc nói: "Chỉ cần giết sạch các anh, đám các anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa!"

Tạ Tịch nói: "Anh có cách khiến bọn họ không thể tới đây, nhưng..."

Cậu còn chưa nói dứt lời, một tiếng xé gió lao tới...

Thằng bé mở to mắt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ và tuyệt vọng... Tạ Tịch đứng dậy, một tay ôm nó vào trong ngực, mũi tên kia thẳng tắp đâm vào phía sau lưng cậu.

Tống Thích kêu lên sợ hãi: "Anh Tịch!"

Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt chiếm đoạt toàn bộ đại não của Tạ Tịch, cậu cắn chặt răng.

Thằng bé ngây dại, kinh ngạc ngửa đầu nhìn cậu.

Tạ Tịch nhịn đau, nói khẽ: "Đi mau, có nguy hiểm."

Sắc mặt thằng bé trắng bệch, môi mỏng dùng sức run run: "Vì, vì sao?"

Tạ Tịch lại khẽ nói một câu: "Đến sau núi..."

Đôi mắt thằng bé càng mở lớn hơn.

Tạ Tịch dùng sức đẩy nó một cái, quát khẽ: "Đi mau!"

Thằng bé nhìn bóng dáng kẻ ngoại lai đang dần hiện ra, nó siết chặt nắm đấm, kéo Tôn Vân, quay đầu bỏ chạy.

Giọng nói của Trọng Kim từ tốn vang lên: "Một kẻ hạ đẳng mà thôi, đáng giá lãng phí một cái mạng sao?"

Đồng phục của Tạ Tịch phát huy tác dụng, sau cơn đau đớn kịch liệt, vết thương phía sau lưng đã khôi phục như lúc ban đầu, trán cậu phủ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt còn trắng hơn ba phần so với thường ngày.


trướctiếp