Trò Chơi Đang Load

Chương 14: Thế giới trung ương


trướctiếp

Thế giới Trung Ương

Cốt truyện thế giới đã lên kệ, hoan nghênh mua.

tro-choi-dang-load-14-0

Lúc Tạ Tịch mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu có chút phản ứng không kịp.

Cậu đang đứng ở một nơi cực kỳ sáng sủa, ngẩng đầu là một vùng sáng chói mắt, không nhìn thấy mặt trời cũng không nhìn thấy biên giới; dưới chân là sàn nhà trơn bóng như gương, có thể phản chiếu rõ nét cả người cậu.

Cậu mặc lại quần áo của chính mình, T-shirt trắng đơn giản, quần jean và giày thể thao, khác biệt duy nhất là những quần áo cũ này trở nên mới tinh sạch sẽ, thậm chí cả vết bẩn tẩy không sạch trên giày thể thao cũng biến mất.

Tạ Tịch nhìn xung quanh một lượt, theo tầm mắt dần dần rộng mở, âm thanh ầm ĩ cũng truyền vào trong tai, cảm giác này giống như người mới nổi lên từ đáy nước tĩnh lặng, rốt cuộc cũng nghe được âm thanh trên bờ.

Đây là nơi nào? Trò chơi kết thúc rồi mà cậu còn không thể về nhà sao? Hay là lại bắt đầu trò chơi mới?

"Này, mới từ Chuẩn Thế giới trở về à?" Tạ Tịch quay đầu nhìn sang.

Người nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người rất cao và gầy, mái tóc vàng càng chói mắt hơn, đôi mắt vừa to vừa tròn, dưới sống mũi cao là khóe miệng hơi cong, vừa nhìn liền biết tính tình cởi mở, rất giỏi giao tiếp.

Tạ Tịch không quen biết anh ta.

Thanh niên tóc vàng nhìn thấy mặt cậu thì hơi sửng sốt: "Thật xinh đẹp!"

Tạ Tịch: "..." Yên lặng lùi về sau một bước.

Mới từ trò chơi thiểu năng kia đi ra, Tạ Tịch có bóng ma tâm lý đối với lời nói kiểu này.

Thanh niên tóc vàng nhìn ra sự cảnh giác của cậu, cười nói: "Đừng sợ, tôi là trai thẳng." Nói xong anh ta gãi đầu, chân thành nói, "Khuôn mặt của cậu nhìn không tệ đâu, rất đẹp..." có thể là ý thức được từ ngữ sau đó quá nữ tính, anh ta lại sửa lời, "Tôi nói là rất đẹp trai!"

Tạ Tịch chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười khó xử nhưng không mất lịch sự.

Thanh niên tóc vàng là người nhiệt tình, nhanh nhẹn mở lời tự giới thiệu: "Tôi tên là Trọng Kim, là Nhà thám hiểm sơ cấp, cậu gọi tôi A Kim là được!"

Cái tên Trọng Kim này rất xứng với màu tóc của anh ta.

Tạ Tịch nói: "Chào anh." Cậu không tự giới thiệu bản thân.

Trước mắt, tình huống này khiến cậu hơi bó tay bó chân, vội vàng giới thiệu bản thân có thể sẽ lưu lại tai hoạ, mặc dù có phần không lễ phép, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc đặt mình vào nguy hiểm.

Trọng Kim cũng không để ý, anh ta liếc mắt một cái đã nhận ra: "Cậu là người mới phải không?"

Tạ Tịch gật đầu.

Trọng Kim gãi đầu nói: "Tôi cũng là người mới, khả năng là đi qua nhiều hơn cậu một thế giới..." Nói rồi anh ta gọi Tạ Tịch, "Lại đây, tôi giới thiệu cho cậu! "

Tạ Tịch lơ ngơ, quả thực cũng muốn tìm hiểu nơi này nhiều hơn.

Trọng Kim dẫn Tạ Tịch đi thẳng về phía trước, dọc đường đi, Tạ Tịch nhìn hoa cả mắt.

Cũng không phải cảnh tượng ở đây phức tạp hơn, mà là có rất nhiều người, người đi đường tới lui phần lớn đều mặc đồng phục màu trắng bạc giống như Trọng Kim, cũng có một số ít mặc đồ tùy ý, nhìn vẻ mặt của bọn họ, hầu như là mờ mịt và mới lạ.

Chắc hẳn những người đó cũng là tay mơ giống như cậu, Tạ Tịch nghĩ vậy.

Đi khoảng chừng bảy tám phút, Trọng Kim dẫn cậu đến trước một công trình kiến trúc hình bán nguyệt màu xanh thẳm.


trướctiếp