Tru Hạc

Chương 4: Đông Môn chủ thật kiệt xuất


trướctiếp

Tác giả: Liễu Mãn Pha

Biên tập: Christine

Đông Thanh Hạc giao hai huynh đệ Thường gia cho Phá Qua, mà Phá Qua trăm công nghìn việc lại giao bọn họ cho đệ tử Bạch Giản của mình đi sắp xếp.

Bạch Giản viết nguệch ngoạc trên giấy một lúc lâu rồi dẫn Gia Tứ và Thường Vượng tới chỗ của một ông lão tên Phục Phong, cũng nói cho Gia Tứ rằng, nơi này là Thủy Bộ của Thanh Hạc Môn, về sau y và huynh trưởng sống ở đây, nếu có gì khó khăn thì tìm Trưởng lão Phục Phong của Thủy Bộ giải quyết.

Gia Tứ thấy y bỏ lại lời này rồi xoay người rời đi, không khỏi bạo gan hỏi một câu: “Ta, chúng ta… Khi nào mới có thể gặp lại Môn chủ?”

Bạch Giản quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu: “Môn chủ? Môn chủ rất bận rộn, bình thường chỉ có trưởng lão mới có thể gặp mặt. Nếu hắn muốn tìm ngươi thì sẽ gọi các ngươi tới Phiến Thạch Cư hỏi thăm, đừng lo.”

Nói xong chớp lóe lên rồi không còn bóng người.

Vì là Môn chủ dặn dò, Trưởng lão Thủy Bộ là Phục Phong cố ý dẫn đệ tử trong bộ ra cửa chờ đợi. Nhưng Bạch Giản vừa đi, nụ cười trên mặt ông ta đã biến mất. Khóe miệng trễ xuống, lông mày cau có thành chữ 八 ngược, ông ta nhìn chằm chằm Gia Tứ một lúc lâu rồi đặt một bàn tay lên đầu y.

Gia Tứ giật nảy mình, cảm thấy bàn tay của ông lão dừng ở trán mình chốc lát, lẩm bẩm một câu: “Đúng là có nội đan…” Giọng điệu và ánh mắt của ông lão tràn đầy đáng tiếc, giống như Gia Tứ uống phí của trời gì đó.

Sau đó Phục Phong vừa than thở lắc đầu vừa ném câu tiếp theo “Tìm nơi ở cho hai người này” cho đại đệ tử bên cạnh, xong cũng rời đi.

Đại đệ tử thì lại giao nhiệm vụ cho nhị đệ tử, nhị đệ tử thoái thác rồi đẩy cho phía dưới, kẻ này truyền cho người kia, cuối cùng người nhận Gia Tứ là một thiếu niên trạc tuổi y, dáng dấp gầy gò nhỏ bé, trông chẳng hề oai phong kiêu ngạo như những người khác, mà có chút đáng thương.

Thấy Gia Tứ ngơ ngác nhìn mình, tiểu đệ tử xoa xoa tay nói: “Ta, ta dẫn các ngươi tới gian trước nhé…”

Ai ngờ lại bị những người khác ngăn cản.

“Ngư Mạc, ngươi làm gì đấy?”

“Ta… Ta dẫn bọn họ đi gian trước…”

“Trước cái gì mà trước, nhà trước là dành cho khách quý, bọn họ ở phòng sau là được rồi.”


trướctiếp