Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 6: Đây là lớp mà Bùi Ngôn từng học


trướctiếp

Edit: Băng nhi

Beta: Lune

Đám người hóng hớt xung quanh xôn xao, đồng loạt mở to mắt.

Cậu học sinh bị đập u đầu còn chưa kịp định hình, ngơ ngác nhìn Phó Thành Trạch trước mặt, nín mấy giây mới lắp bắp thốt ra được một câu: "Phó, anh Phó, anh đánh nhầm người đấy à? Tên giả mạo ở bên kia..."

Nghe thấy tính từ chói tai này nhảy ra lần nữa, Phó Thành Trạch lập tức cau mày, dứt khoát đấm cho cậu học sinh kia cái nữa.

Bên cạnh thoáng chốc vang lên từng tiếng hít hà, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng người có mối quan hệ rất thân thiết với Bùi Ngôn trước đây - Phó Thành Trạch đang bảo vệ người đã cướp đi gia đình của Bùi Ngôn.

Cậu học sinh bị u đầu cuối cùng ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa, ai oán xoa đầu, không hiểu vì sao anh Phó lại đột nhiên quay súng lại bắn quân mình.

Thực ra Phó Thành Trạch cũng rất ngạc nhiên trước phản ứng vô thức của mình. Vốn dĩ sau khi biết được nội tình, cậu ta cảm thấy Bùi Thanh Nguyên quá xui xẻo nên mới thuận mồm nói sẽ bảo vệ đối phương.

Nhưng từ lúc đến trường, cậu ta liên tục nghe thấy những người khác bàn tán về Bùi Thanh Nguyên, có người gọi hắn là kẻ giả mạo, thậm chí còn có những lời khẳng định và suy đoán thậm tệ hơn như thế, vô số ác ý như thủy triều dâng lên khắp nơi, ngay cả khi bọn họ không biết sự thật đằng sau chuyện này rốt cuộc là gì.

Bị tiếng ồn ào vây quanh, Phó Thành Trạch đột nhiên nhớ đến lời đứa bé kia nói với mình.

"Anh ấy bị đánh tráo từ lúc rất nhỏ, nhỏ đến mức chưa biết gì cả, đó là lỗi của người lớn. Nếu anh ấy có thể tự chọn, nhất định sẽ muốn được ở bên mẹ mình mỗi ngày."

Cậu ta bất giác suy nghĩ, nếu lúc nhỏ bản thân cậu ta cũng gặp phải chuyện như vậy thì sao?

Cậu ta sẽ trưởng thành trong sự sai lầm này mà không biết gì hết, ngày càng ỷ lại vào người cha người mẹ không cùng huyết thống với mình. Cho đến ngày nào đó, sai lầm này được tiết lộ, bản thân đột nhiên mất hết tất cả, mất đi mối quan hệ gia đình thân thuộc nhất, mất đi cuộc sống bình yên êm đềm, bị đẩy vào một hoàn cảnh xa lạ. Một ngày nọ, khi cậu ta bước vào cổng trường, sẽ bị những học sinh mang vẻ mặt hóng hớt kia vây xem bàn tán. Kể từ đó bị gán cho biệt danh khó nghe rồi đánh mất cái tên vốn có của mình...

Thế giới từng có sụp đổ hoàn toàn, mà cậu ta từ đầu tới cuối đều không làm sai bất cứ điều gì.

Phó Thành Trạch cảm thấy bản thân mình có khi sẽ phát điên mất, sau đó đi tìm từng tên dám bàn tán về mình rồi đập cho một trận, đến khi nào hoàn toàn không thể cử động được mới thôi, dù sao những ngày như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cho nên giờ phút này, cậu ta cảm nhận được sự đồng cảm về nỗi tuyệt vọng và căm phẫn - cậu ta không gặp phải chuyện này không phụ thuộc vào việc bản thân đã làm gì, mà chỉ đơn giản là vì cậu ta may mắn, không có người lớn nào làm sai.

Nhìn những khuôn mặt vẫn còn trẻ con xung quanh, nhưng lại nói ra những lời làm tổn thương tới người không liên quan gì đến mình, Phó Thành Trạch cảm thấy căm ghét trong lòng.

Tức đến mức không còn thấy đói nữa.

Cậu ta túm chặt lấy cổ áo của cậu học sinh bị u đầu kia, liếc một lượt xung quanh, lời nói kèm theo ý đe dọa: "Còn để tao nghe thấy mấy lời bậy bạ như vậy nữa, xem tao xử lý chúng mày thế nào."

Chiều cao 1m85 cùng tiếng xấu xưa nay của Phó Thành Trạch vẫn rất có sức uy hiếp, đám học sinh đổ thêm dầu vào lửa kia khúm núm đáp lại, sau đó chạy mất dạng.

Chuông vào tiết tự học chuẩn bị vang lên, cổng trường chỉ còn cậu ta với Bùi Thanh Nguyên.

Dù sao lúc trước mình cũng từng nói xấu trước mặt người ta nên Phó Thành Trạch vẫn thấy hơi xấu hổ. Cậu ta do dự một lúc rồi chủ động chào hỏi: "Ừm thì... em trai cậu rất đáng yêu."

Bùi Thanh Nguyên sớm đã hoàn hồn lại từ sự chơi với ngắn ngủi, hắn nhận ra sự thay đổi đột ngột của Phó Thành Trạch chắc chắn có liên quan tới hệ thống nhà mình. Chỉ trong vài phút, Phó Thành Trạch chẳng những mất một chiếc bánh kếp mà còn bị tẩy não triệt để, cũng không biết hệ thống làm được điều đó bằng cách nào.

Hắn không tiếp tục tốn thời gian ở đây mà đẩy xe đi thẳng qua Phó Thành Trạch, bình thản nói: "Chúng ta hòa nhau."

Một lần bôi nhọ cùng một lần giúp đỡ bù trừ cho nhau vừa hay khiến mối quan hệ giữa hắn và Phó Thành Trạch trở lại là bạn học bình thường không có mâu thuẫn.


trướctiếp