Tiêu Kiến Bình không để ý đến ánh mắt phức tạp của con trai mình ở bên
đối diện, trong đầu tràn ngập giọng nói sắp sửa khắc sâu vào linh hồn mà ông đã nghe được từ hơn một tiếng trước.
Lần này ông cực kỳ chắc chắn mình không nghe nhầm. Trước đó mấy đứa nhỏ này rõ ràng đang cúi
đầu nói chuyện với sản phẩm trí tuệ nhân tạo, ông còn nhớ hình như là
màu đen.
Là điện thoại? Hay đồng hồ?
Đúng lúc này, đàn em ngồi ghế dự bị giữ Bé đẹp giúp Bùi Thanh Nguyên trước khi bắt đầu trận
đấu hào hứng trả lại đồng hồ màu đen cho Bùi Thanh Nguyên.
Dù sao cậu ta cũng là một thành viên trong đội bóng rổ, bình thường hay tham
gia luyện tập vào buổi tối nên biết rõ Bùi Thanh Nguyên rất yêu quý
chiếc đồng hồ tên Bé đẹp này.
"Đàn anh, của anh này!" Cậu ta còn
cẩn thận lấy khăn tay bọc đồng hồ đưa qua, sợ mình chạm vào bị bẩn:
"Trận đấu này quá tuyệt vời, đàn anh đỉnh quá!"
Ánh mắt Tiêu
Kiến Bình thoáng bừng sáng, hai mắt dán chặt vào thứ có vẻ ngoài cực kỳ
cao cấp kia: "Đúng đúng đúng, chú nhớ đúng là cái này! Cháu có thể cho
chú xem thử một lúc được không?"
Dưới sự giúp đỡ của đàn em không biết chân tướng, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên thoáng cứng ngắc.
Lúc trước hắn định giả vờ không biết gì để lừa cho qua.
Quý Đồng càng cúi đầu thấp hơn, cậu lập tức xem lại video mình quay trận
đấu ban nãy, phát hiện Tiêu Kiến Bình ngồi trên khán đài trầm tư trong
suốt trận đấu, thỉnh thoảng lại lắc đầu, vẻ nghiêm túc đó hoàn toàn
không giống như đang xem học sinh cấp 3 chơi bóng rổ mà giống đang suy
nghĩ về một bài toán tầm cỡ thế giới mà đến nay vẫn chưa có lời giải.
Người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất có khí chất học giả này rốt cuộc đang làm gì?
... Cậu sẽ không bị bắt đi đâu phải không?
Có lẽ là nhận ra yêu cầu của mình hơi đường đột, Tiêu Kiến Bình lộ vẻ lúng túng xin lỗi, sau đó vội lấy tờ danh thiếp trong túi ra.
"Chú
là giáo sư đại học, chuyên ngành nghiên cứu trí tuệ nhân tạo." Tiêu Kiến Bình vội vàng giải thích: "AI được tích hợp trong chiếc đồng hồ này của cháu rất tiên tiến, có thể nói là đã vượt khỏi trình độ AI trên thị
trường hiện nay, chú thật sự rất tò mò, đây là sản phẩm của phòng thí
nghiệm nào? Cháu có thể nói cho chú biết không?"
Bùi Thanh Nguyên nhận lấy danh thiếp, ở giữa in tên Tiêu Kiến Bình cùng phương thức liên lạc của ông, bên dưới là học hàm trông rất đơn giản, giáo sư khoa trí
tuệ nhân tạo của đại học Giang Nguyên.
Quý Đồng nhanh chóng tìm dữ liệu liên quan với cái tên này, kinh ngạc nói: "Nhuyễn Nhuyễn, ông ấy rất giỏi trong lĩnh vực này."
Đại học Giang Nguyên là là một trong những trường đại học hàng đầu của cả
nước, cơ sở chính nằm ở thành phố này, còn Tiêu Kiến Bình là giáo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Giang Nguyên. Từ nhỏ ông đã học nhảy lớp,
xuyên suốt trung học cho đến đại học, là người có lý lịch thiên tài tiêu chuẩn.
Ngoài những thành quả đột phá trong lĩnh vực nghiên cứu
khoa học, Quý Đồng còn chú ý đến một bài báo liên quan tới cuộc sống của ông, Tiêu Kiến Bình đã gặp được người yêu khuyết tật trong khi đang
thực hiện một dự án liên ngành giữa trí tuệ nhân tạo và y học. Từ đó,
ông càng nỗ lực cống hiến vào việc nghiên cứu, muốn tạo ra trợ lý trí
tuệ nhân tạo mô phỏng có thể thật sự đi sâu vào cuộc sống của nhóm người đặc biệt này, cung cấp nhiều hình thức trợ giúp khác nhau cho họ.
Quý Đồng không khỏi nhớ đến đoạn video phát lại ban nãy, mặc dù Tiêu Kiến
Bình đang nghĩ về điều hoàn toàn không liên quan đến bóng rổ, thế nhưng
máy ảnh trong tay ông vẫn cực kỳ ổn định, hướng về phía sân bóng rổ một
cách chính xác, không mảy may di chuyển.
Đó video muốn mang về cho vợ xem, bên trong là hình ảnh con trai cố gắng thi đấu trên sân bóng.
Quý Đồng ngẩn người, kể lại ngắn gọn những thông tin mình tìm được cho ký
chủ, cuối cùng không nhịn được mà tổng kết: "Ông ấy hẳn là một người
tốt."
Một thiên tài thuần túy, trong lòng chỉ có gia đình và nghiên cứu học thuật.
Thế nên sau khoảng lặng ngắn ngủi, Bùi Thanh Nguyên khẽ đáp: "Xin lỗi, cháu cũng không rõ lắm, đây là món quà bạn tặng cho cháu."
Với trình độ của Quý Đồng chắc chắn sẽ ra chấn động trong lĩnh vực này, Bùi Thanh Nguyên không thể đưa Bé đẹp cho bọn họ nghiên cứu được, song hắn cũng
không muốn khiến vị giáo sự đại học nhiệt tình trước mặt này thất vọng
quá nhiều.
Hắn thử uyển chuyển làm giảm kỳ vọng của đối phương
xuống: "Có thể lúc trước chú nghe nhầm rồi, đồng hồ của cháu không có
những chức năng thông minh như vậy, nó chỉ có vài chức năng bình thường
thôi."
Lúc này, Phó Thành Trạch cùng mọi người bên cạnh mới phản ứng lại.
Bọn họ vừa truyền danh thiếp của Tiêu Kiến Bình hết một vòng xong, nghe thấy Bùi Thanh Nguyên nói vậy lập tức không vui.
"Bé đẹp không hề bình thường, em ấy có chức năng theo dõi thông minh!" Vì
không mua được đồng hồ đặc công nên Phó Thành Trạch không cam lòng, nhớ
cực kỳ rõ mấy lời bịa đặt của Quý Đồng: "Tên đầy đủ là chức năng khóa và theo dõi thông minh đối với khuôn mặt động, cực kỳ đỉnh, còn có thể dự
đoán nguy hiểm."
Các đồng đội bên cạnh lập tức phụ họa: "Đúng,
chính miệng Bé đẹp nói đó, giới thiệu một tràng dài cơ mà! Nghe giống
trang bị trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng ấy, đúng không Bé đẹp?"
Bùi Thanh Nguyên:...
Quý Đồng:...
Nhóm bạn này quả nhiên là cực kỳ đáng tin cậy!
Trước mặt một vị giáo sư đại học chuyên ngành trí tuệ nhân tạo danh tiếng,
thành viên của đội bóng rổ trường số Hai không khỏi có cảm giác như đang nhận phỏng vấn thay cho con cháu nhà mình, liên tục tranh nhau kể ra ưu điểm của Bé đẹp với đối phương, nỗ lực đạt được sự công nhận của Bé
đẹp.
Bé đẹp mất linh hồn không hề phản ứng, chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử có kiểu dáng siêu ngầu bình thường.
Thấy hai mắt Tiêu Kiến Bình ngày càng trợn to, Bùi Thanh Nguyên lập tức dùng lý do qua loa tắc trách mà Quý Đồng dạy cho mình: "Không phải đâu, thật ra không có những chức năng kia, là em ấy nói đùa đấy."
"AI của cháu còn biết nói đùa? Hơn nữa còn là trò đùa cao cấp như vậy?" Tiêu
Kiến Bình càng khiếp sợ, ánh mắt quả thực muốn soi đồng hồ trong tay Bùi Thanh Nguyên ra một cái lỗ: "Nó đã đạt đến trình độ thông minh này rồi
sao?"
... Bùi Thanh Nguyên quyết định không nói gì nữa.
Hắn không biết nên nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của học sinh cấp 3 trước mắt, Tiêu Kiến Bình suy nghĩ
một lúc mới đột nhiên nghĩ ra: "Bạn học, AI này... không, Bé đẹp có phải do cháu chế tạo không?"
Ông thật sự không nghĩ ra được tại sao
lại có người chế tạo ra một AI mang tính đột phá như thế lại không tuyên bố mà lại âm thầm tặng cho bạn.
Giải thích hợp lý duy nhất đó là người bạn mà Bùi Thanh Nguyên nói kia chính là hắn.
Bản thân Tiêu Kiến Bình là một thiên tài thường xuyên phá vỡ nhận thức
thông thường nên ông chưa bao giờ câu nệ mấy điều kiện bên ngoài như
tuổi tác và trình độ học vấn nên mới bạo dạn đoán thế.
Đồng nghiệp vội vàng chạy đến tình cờ nghe đúng câu này, đau đầu vỗ trán.
"Ông Tiêu! Ông lại làm gì đấy..."
Ông vừa kéo người bạn già của mình sang một bên, vừa cười ha hả hòa giải:
"Xin lỗi, đồng nghiệp của chú hơi ngốc, chắc là ông ấy nhầm ở đâu rồi,
đừng để ý đừng để ý."
Nói xong ông hạ giọng nhắc nhở Tiêu Kiến
Bình: "Đây là sân nhà của con trai ông đấy, ông đang làm gì thế? Trong
trường cũng có nhiều phụ huynh biết ông, giờ họ đang nhìn ông kia kìa!"
Tiêu Tân Thần do dự hồi lâu mới quyết định lặng lẽ kéo đồng đội đi sang khu
vực của đối thủ, cậu ta giật nhẹ vạt áo của Tiêu Kiến Bình, hỏi dò: "Bố, con ở đây cơ mà."
Bị kẹp giữa con trai và đồng nghiệp, Tiêu Kiến Bình không có cách nào hỏi tiếp được.
Ông tiếc nuối bị đồng nghiệp kéo đi, nhưng vẫn không quên quay đầu cao
giọng nói với Bùi Thanh Nguyên: "Bạn học, nếu cháu muốn tìm ai đó thảo
luận về Bé đẹp hoặc là có chuyện gì thì chú có thể giúp đỡ bất cứ lúc
nào, nhớ liên lạc với chú nhé!"
"Bé đẹp? Cái gì thế ông Tiêu, ông biết giờ mình trông giống kẻ lừa đảo đang cố gắng bắt cóc học sinh cấp 3 không hả..."
"Bố à, bố nói thật đi, vừa rồi bố nhận nhầm người thôi phải không?"
Tiếng hò hét xa dần, Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng liếc nhau, không hẹn mà
cùng thở phào nhẹ nhõm, im lặng đạt được nhận thức chung: Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.
Buổi chiều, trường số Hai về sân nhà mình thi đấu, đối thủ lần này khó chơi
hơn trường số Một nhiều. Tuy nhiên, sau trận chiến đầy cam go, trường số Hai vẫn giành được chiến thắng, hiện tại đang đứng đầu bảng, có nhiều
hy vọng vào vòng trong.
Từ đội bóng rổ đến lãnh đạo trường số Hai đều rất tin đội bóng nhà mình sẽ giành được thành tích tốt tại giải
bóng rổ cấp thành phố lần này. Để khen thưởng cho những người hùng hôm
nay, huấn luyện viên Từ quyết định tối nay nghỉ tập, cho tất cả mọi
người về sớm nghỉ ngơi.
Chạng vạng tối, Bùi Thanh Nguyên đạp xe
về nhà, bánh xe lăn qua những thảm lá vàng rộm trải dưới đất, Quý Đồng
vẫn mặc bộ đồng phục số 7 ngồi phía sau, duỗi tay túm lấy áo ký chủ,
khuôn mặt bầu bĩnh lộ ra vẻ nghiêm tục như đang tự hỏi chuyện gì.
Hôm nay cậu không dám làm Bé đẹp.
Lỡ đâu gặp Tiêu Kiến Bình đang ngồi chờ ngay ngoài cổng trường số Hai thì sao.
Nhắc tới Tiêu Kiến Bình, Quý Đồng nghĩ ngay đến nhưng thông tin tìm được kia.
Từ khi học trung học ông đã xác định được chí hướng tương lai cho mình, ba mươi năm sau vẫn chưa từng thay đổi, luôn hướng về một một mục tiêu,
quyết chí không thay đổi, thuần túy đến gần như ngốc nghếch.
Nhưng ông ấy rõ ràng rất hạnh phúc, Quý Đồng nghĩ vậy.
Ký chủ có kế hoạch gì cho tương lai chưa?
Cậu chưa từng hỏi Bùi Thanh Nguyên về chuyện này.
Mặc dù có nhiệm vụ chính và một tương lai gần như đã được định đoạt, nhưng
Quý Đồng vẫn không biết Bùi Thanh Nguyên thích gì và muốn trở thành
người thế nào.
Nghĩ đến đây, cậu giật nhẹ áo Bùi Thanh Nguyên, tò mò hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, sau này anh muốn học ngành gì?"
Năm nay ký chủ học lớp 12, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là sẽ bước vào kỳ
thi đại học, giờ cũng là lúc nên suy nghĩ về lựa chọn quan trọng liên
quan đến tương lai đời người.
Câu hỏi của cậu bị gió thổi bay về sau cùng vạt áo của thiếu niên.
Bùi Thanh Nguyên nghe thấy giọng nói non nớt sau lưng, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng trả lời: "Anh sẽ suy nghĩ."
Nhưng thật ra là không biết.
Hắn thông minh từ nhỏ, học cái gì cũng nhanh nên hắn học được rất nhiều thứ - có phần là Diệp Lam Đình yêu cầu, có phần là do hắn muốn thử.
Hắn sẵn sàng học hỏi mọi thứ, hơn nữa cũng không cảm thấy có gì quá khó
khăn. Nhưng trong đại dương tri thức ấy, hắn lại không thấy đặc biệt
thích và muốn theo lĩnh vực nào cả.
Điều duy nhất dường như hắn muốn là có một gia đình thật sự thì giờ đã thành hiện thực rồi.
Quý Đồng từng nói sẽ giúp hắn thay đổi số phận, cuộc sống của hắn quả thực
ngày càng tốt lên, nhưng cuộc sống cụ thể hơn thì sao?
Giống như Tiêu Kiến Bình, tương lai hắn sẽ phấn đấu cả đời cho sự nghiệp nào?
Trong lúc mơ hồ, xe đạp đi qua góc đường, mãi đến khi hắn nghe thấy giọng nói của ông chủ tiệm bánh Hà Thế Văn đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại.
"Tiểu Bùi!" Hà Thế Văn nghe điện thoại xong, nhiệt tình gọi hắn lại: "Về rồi à? Hôm nay thi đấu thế nào, có thắng không?"
Ông vừa nói xong, Quý Đồng ở phía sau lập tức thò đầu ra, đắc ý nói: "Thắng ạ, tỷ số cực kỳ cách biệt!"
"Đồng Đồng cũng ở đây à!" Hà Thế Văn duỗi tay bóp má cậu, bỗng để ý thấy Bùi
Thanh Nguyên có vẻ hơi mất tập trung: "Sao thế? Không vui à?"
Quý Đồng lắc đầu, trả lời thay ký chủ: "Không phải, anh ấy đang nghĩ xem sau này muốn học ngành gì."
"À, lớp 12 rồi đúng là nên nghĩ điều này." Hà Thế Văn lập tức nghiêm túc
theo, ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Thành tích Tiểu Bùi tốt như vậy nên
chọn ngành nào cũng được."
Quý Đồng thuận miệng hỏi ông: "Chú Hà học đại học chuyên ngành nào thế?"
"Ngành khoa học thực phẩm." Hà Thế Văn cười nói: "Ban đầu chú muốn học thẳng
nấu ăn nhưng bố chú không cho vì nghe nó không xuôi tai nên chú học
ngành này. Chú cứ nghĩ thực phẩm với nấu ăn có vẻ giống nhau nhưng kết
quả lại khác nhau."
Không ngờ Hà Thế Văn lại kiên trì với việc nấu ăn như thế.
Quý Đồng lại hỏi ông: "Chú Hà từ nhỏ đã thích nấu ăn rồi à?"
"Đúng vậy." Hà Thế Văn lộ vẻ cảm khái: "Tay nghề của bố mẹ chú rất giỏi nên
đã mở một nhà hàng. Từ nhỏ chú đã nhìn thấy nhiều khách hàng mỗi ngày
đến tiệm ăn cơm, có người vốn không vui nhưng khi ăn lại dần quên mất
những chuyện khó chịu đó, lúc rời khỏi tiệm sắc mặt tốt hơn lúc đến
nhiều. Chú ở bên cạnh vừa làm bài tập vừa nhìn bọn họ, khi ấy chú cảm
thấy bố mẹ mình là những người tài giỏi nhất trên đời này."
Nói
đến đây, ông thử sắp xếp lại câu từ, ngữ khí nghiêm túc nói với Bùi
Thanh Nguyên: "Cháu hãy chọn thứ mình thích... cũng không hẳn, nếu không tìm được thứ mình thích thì hãy chọn thứ quan trọng với cháu, thứ mà
cháu cảm thấy không thể thiếu trong cuộc đời mình."
Thứ rất quan trọng, không thể thiếu trong cuộc đời hắn.
Bùi Thanh Nguyên nắm chặt ghi đông, vô thức ngoái đầu lại nhìn cậu bé mặc đồng phục bóng rổ đang dẻo miệng khen Hà Thế Văn.
"Chú Hà làm đồ ăn hay bánh đều cực kỳ ngon, nên giờ chú cũng là người tài giỏi nhất trên đời."
Hà Thế Văn nghe cậu khen mà vui như nở hoa, ông quay người vào trong tiệm cầm bánh mì vừa ra lò đưa cho cậu.
Kế hoạch nịnh nọt thành công.
Quý Đồng vui vẻ ngân nga giai điệu, thấy ký chủ đang nhìn mình thì tự giác
giải thích: "Đây là BGM dùng để bày tỏ sự vui vẻ trong kho dữ liệu."
Sau đó cậu thấy Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, quay đi.
Liệu một ngày nào đó, hệ thống của hắn sẽ không còn bị hạn chế bởi những ràng buộc cứng nhắc nữa hay không?
Không phải dùng kho dữ liệu mà sẽ có thể suy nghĩ và hành động như một con người thật sự.
Đó có phải là những gì mà Tiêu Kiến Bình đang nỗ lực phấn đấu không?
Tạm biệt Hà Thế Văn, Bùi Thanh Nguyên chở một xe ngập hương thơm về nhà.
Trước mặt là cơn gió man mát, sau lưng là mùi thơm ngày càng nồng đượm của
bánh mì. Hắn không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được Quý Đồng đang
ăn vụng.
"Nhớ tóm chặt áo anh." Hắn dặn dò: "Đừng để ngã."
Sau đó Bùi Thanh Nguyên nghe thấy được một tiếng "ừm" không rõ ràng, cảm nhận được lực kéo nhè nhẹ từ phía sau áo.
Hắn tưởng tượng cảnh Quý Đồng đang cúi đầu tập trung ăn bánh mì, sau đó lại ngoan ngoãn duỗi tay ra tóm lấy áo hắn, trong lòng bỗng trào dâng một
cảm xúc khó tả.
Ánh mắt của Quý Đồng mỗi khi ăn gì đó luôn sáng
ngời. Cậu dường như chuyên chú thưởng thức hương vị của đồ ăn hơn bất cứ vị khách nào từng đến tiệm bánh của Hà Thế Văn, cũng có thể tỉ mỉ phát
hiện ra những đám mây kỳ lạ trên bầu trời.
Đáp án chợt hiện lên trong tâm trí, hắn buột miệng thốt ra.
Hai bóng người một lớn một nhỏ lặng lẽ chìm vào trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
"Anh nghĩ kỹ rồi." Bùi Thanh Nguyên nói khẽ: "Anh muốn học trí tuệ nhân tạo."