Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Nguyên dắt tay một cậu bé đáng yêu mặc đồng phục mẫu giáo quay về. Cậu bé vừa vào cửa hàng đã lễ
phép chào Hà Thế Văn: "Cháu chào chú Hà."
Hà Thế Văn còn treo tấm bảng nghỉ ngơi ngoài cửa để Bùi Thanh Nguyên cùng thợ làm bánh bận rộn
cả buổi sáng có thể ăn một bữa trưa ngon lành, rồi nghỉ ngơi một lúc.
Bấy giờ trông thấy em trai mà Bùi Thanh Nguyên đón về, ông lập tức nhiệt
tình kéo ghế ra: "Chào cháu, mau qua đây ngồi, cũng không chênh với Tinh Tinh nhà chú mấy, có thể làm bạn cùng chơi..."
Cô nhóc Tinh Tinh cuối cùng cũng dừng động tác hoạt bát lại, dời mắt sang người bạn mới
quen của mình, bé nghiêng đầu suy nghĩ gì đó rồi bỗng nở nụ cười tươi
rói: "Chào em trai nha, em trai đáng yêu quá, chị là Tinh Tinh."
Không biết vì sao, cậu bé đang nhìn chằm chằm căn phòng chứa đầy bánh ngọt
với ánh mắt sáng rực đột nhiên cứng đờ. Bùi Thanh Nguyên đứng bên cạnh
thấy vậy, trong mắt lại ánh lên ý cười.
Tuy không biết AI có tuổi hay không, nhưng cậu cảm thấy hệ thống thể hiện trình độ thông minh nên sẽ không khác với bản thân lắm, ít nhất sẽ không giống một đứa trẻ con.
Chẳng ngờ sau khi phải gọi học sinh Tiểu học là anh trai bất đắc dĩ, giờ cậu
lại trở thành em trai của bạn nhỏ đang học mẫu giáo.
"Chị năm tuổi rồi." Hà Tinh Tinh kiêu ngạo trả lời: "Đang học lớp Chồi!"
Ký chủ còn chưa có điểm trưởng thành nên Quý Đồng thoạt nhìn chỉ tầm ba
tuổi, là hình dáng con người cơ bản nhất, nhỏ hơn nữa sẽ không tiện ra
ngoài.
Nhưng để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Quý Đồng vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh năm tuổi rưỡi, lớp Lá nhé em gái Tinh Tinh."
Cậu còn cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.
"Thế à, được rồi." Hà Tinh Tinh không nghi ngờ gì, buồn bã thở dài: "Tinh Tinh lại thành nhỏ nhất rồi."
Quý Đồng thừa thắng xông lên: "Cho nên Tinh Tinh phải gọi anh là anh."
Hà Tinh Tinh nghe lời gật đầu: "Biết rồi, anh Tiểu Tiểu Bùi."
Papa gọi anh đẹp trai là Tiểu Bùi, vậy em trai của anh Tiểu Bùi dĩ nhiên phải là Tiểu Tiểu Bùi rồi.
Quý Đồng:...
Cậu hình như đã bảo vệ được tôn nghiêm của mình, mà hình như lại không.
Mấy người lớn đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ so tuổi với nhau đều bật cười. Hà Thế Văn đương nhiên không tin Quý Đồng nhìn thấp hơn con gái mình
lại năm tuổi, ông không nhịn được mà trêu chọc: "Tiểu Bùi, em trai cháu
nhỏ thế đã học lớp Lá rồi, giỏi quá."
"Vâng ạ." Bùi Thanh Nguyên mở hộp thức ăn ngoài giúp cậu, bình tĩnh nói dối cho hệ thống nhà mình: "Em ấy là thiên tài nhí."
Trước câu nói khẳng định của ký chủ, Quý Đồng lập tức rũ sạch cảm xúc uể oải
ban nãy, hài lòng ngồi xuống bàn cơm, sóng vai với Tinh Tinh.
Quả nhiên ngay cả ký chủ cũng thấy cậu là hệ thống mới thiên tài.
Bữa trưa này rất thịnh soạn, Hà Thế Văn gọi rất nhiều món để ăn mừng doanh
thu hôm nay tăng vọt. Ngẫm thấy công lao này thuộc về ký chủ, mà cậu lại là người đầu tiên phát hiện ra tiệm bánh này, nên Quý Đồng quyết định
yên tâm mà ăn cho đã đời.
Sức ăn của cậu bị thân thể hạn chế nên
sẽ không quá khoa trương, nhóm người lớn nhìn vào thấy rất bình thường,
nhưng trong mắt nhiều bạn nhỏ không thích ăn cơm thì cậu quả thực quá
siêu.
Hà Tinh Tinh bên cạnh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Quý
Đồng đang tập trung ăn cơm, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc. Sau đó vì thấy Quý
Đồng ăn ngon quá nên cô nhóc cũng thèm ăn theo.
Thế là Quý Đồng
gắp món gì, cô nhóc cũng gắp món ấy, như thể món nào cậu chọn cũng ngon
hơn bình thường. Cuối cùng so với mọi khi thì nay cô nhóc ăn nhiều hơn,
Hà Thế Văn thấy vậy cũng ngạc nhiên vô cùng.
Sau bữa ăn, Bùi
Thanh Nguyên lấy một phần bánh sừng bò nhân kem trứng trong tủ kính mà
Quý Đồng lặp đi lặp lại nhiều lần nhất vào buổi sáng, đưa cho cậu coi
như món tráng miệng.
Hà Tinh Tinh ăn đến mức bụng tròn vo vẫn cố nhìn xem anh Tiểu Tiểu Bùi ăn cái gì.
Chiếc bánh sừng bò to bằng nửa khuôn mặt của một bạn nhỏ. Anh Tiểu Tiểu Bùi
cầm sừng nhọn hai đầu rồi cắn phần bánh xốp giòn ở giữa với vẻ mặt thành kính, nhân kem trứng mềm sánh lập tức chảy xuống. Cậu cười cong mắt,
thỏa mãn cực kỳ. Anh Tiểu Bùi bên cạnh còn lấy khăn giấy cẩn thận lau
vụn bánh ở khóe miệng cậu nữa.
Hà Tinh Tinh nhìn mà ngây người.
Cô nhóc nuốt ực một cái, không quan tâm đến cái bụng sắp quá tải của mình
nữa, gọi Hà Thế Văn đầy khát vọng: "Papa! Con cũng muốn ăn!!"
"Tách". Cảnh tượng này được thợ làm bánh chụp lại bằng điện thoại.
Lúc nhìn Quý Đồng ăn, lần đầu tiên ông cảm thấy bánh mình làm ra lại có thể ăn ngon đến vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ nên không nhịn được mà lấy
điện thoại ra chụp lại.
Giữa bức ảnh là cậu bé đang ăn chiếc bánh sừng bò nhân kem trứng vừa nghiêm túc lại vừa thỏa mãn, ánh mắt chăm
chú của cậu khiến người ta có cảm giác được ăn là điều hạnh phúc nhất
trên đời.
Bên trái là bé gái ngơ ngác nhìn cậu bằng ánh mắt chứa
đầy khát vọng hết sức sinh động. Bên phải là góc nghiêng của thiếu niên, đang dịu dàng lau vụn bánh dính trên mặt cậu bé.
Hà Thế Văn nhìn màn hình điện thoại mà thợ làm bánh đưa qua, cũng lập tức thấy hạnh
phúc lây từ bức ảnh. Ông nhìn chăm chú rồi cười ngây ngô hồi lâu, lúc
sau ông chợt nghĩ đến điều gì.
"Tiểu Bùi, Tiểu Tiểu Bùi, chú có thể in bức ảnh này ra treo trong cửa hàng được không? Chú muốn lưu làm kỷ niệm."
Bùi Thanh Nguyên không có ý kiến gì, hắn quay sang nhìn Quý Đồng, Quý Đồng lập tức gật đầu, cậu cũng rất thích bức ảnh này.
Tác phong của Hà Thế Văn trong việc in ấn thứ gì đó lúc nào cũng cực kỳ
nhanh chóng và dứt khoát. Ông hào hứng nói với Quý Đồng một câu "Sau này cháu muốn ăn gì có thể đến bất cứ lúc nào" rồi chạy sang cửa hàng in ấn bên cạnh.
Ông treo rất nhiều ảnh của vợ con trong tiệm bánh ấm
áp này vốn dĩ không phải vì kinh doanh, mà là muốn thu thập từng ký ức
quý giá.
Khi tiệm bánh mở cửa trở lại vào buổi chiều, Bùi Thanh
Nguyên đi "gửi" em trai đến lớp ủy thác quản lý. Hà Thế Văn cẩn thận
treo bức ảnh mới được đóng khung lên bức tường sau quầy thu ngân, để bất cứ khách hàng nào khi bước vào cũng có thể trông thấy.
No nê
thỏa thích xong, Quý Đồng cuối cùng cũng không đuổi theo ký chủ báo tên
món ăn nữa. Cậu đi đôi giày cao su màu vàng sáng, ngoan ngoãn ở trong
vườn hoa phấn đấu trở thành một AI yêu lao động, còn chú bướm vờn quanh
cậu đang khẽ vỗ đôi cánh trắng muốt của mình.
Không lâu sau đó, Bùi Thanh Nguyên đang rất bận rộn thế mà lại chủ động nói chuyện với cậu.
"Bánh sừng bò bán hết rồi." Trong giọng nói của Bùi Thanh Nguyên lộ ra sự kinh ngạc.
Sức cuốn hút từ bức ảnh Quý Đồng ăn bánh sừng bò hoàn toàn vượt ngoài dự
đoán của tất cả mọi người. Cả một buổi chiều, gần như mỗi vị khách bước
vào tiệm bánh đều mua bánh sừng bò nếm thử sau khi trông thấy bức ảnh
này. Khách đến sau nghe nói đã bán hết còn kiên nhẫn đứng chờ.
Hà Thế Văn và thợ làm bánh ngạc nhiên hồi lâu xong mới vội vàng dừng hết
các loại bánh khác lại, dồn toàn lực vào làm bánh sừng bò nhân kem
trứng.
Đây là lần đầu tiên khách ở tiệm bánh Tinh Nguyệt lại phải xếp hàng dài thế này. Đoàn người xếp hàng trên vỉa hè bên ngoài, có
người đi đường đi qua tò mò hỏi thăm, nghe bảo tiệm này có một loại bánh ngon lắm nên cũng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng, khiến đội ngũ ngày
càng dài thêm.
Nhóc người máy giơ cái xẻng trố mắt nhìn.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình hơi tách biệt với loài người ngày nay.
Quý Đồng ngây ra hồi lâu, nhưng thấy nhóm người lạ nhìn chằm chằm vào bức
ảnh của mình rồi tỏ ra thèm bánh sừng bò, trong lòng vẫn cảm thấy có
chút đắc ý.
Cậu quay lại cảnh người người nhốn nháo trong tiệm
bánh, gửi cho người bạn hệ thống loài người duy nhất của mình, hơn nữa
còn đặt tên cho cảnh tượng hoành tráng này.