Hạ Vân Kỳ nghe hắn hỏi liền ngẩng đầu nhìn qua, bên trong ánh mắt chứa
đựng sự lo âu nhàn nhạt, một lúc sau mới giật mình tỉnh táo lại, khoé
miệng nhếch lên thành nụ cười miễn cưỡng nói:
"Chẳng hay Dư huynh có biết chuyện hội Đăng cao của người đọc sách chúng ta năm nay được ấn định tổ chức tại ngọn núi Thanh Nham này."
Dư Chu cảm thấy
chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, nếu bây giờ nói không biết rồi đến một tháng sau mà gặp lại Hạ Vân Kỳ ở đây ngược lại càng thêm xấu hổ ngượng ngùng, vậy nên hắn gật đầu nói:
"Trước đó từng được nghe tiên sinh nhắc tới."
"Ta... muốn tham gia hội Đăng cao năm nay." Lúc Hạ Vân Kỳ nói những lời này
thì bên trong đôi mắt hơi rũ xuống kia thoáng xẹt qua vài tia ảm đạm.
Dư Chu thấy vẻ mặt này của cậu ta trong lòng liền có suy đoán nào đó hiện lên, thử dò hỏi:
"Cho nên Hạ huynh tới đây là muốn..."
"Dựa vào sức quan sát của Dư huynh thì chắc cũng thấy được sức khoẻ của ta không được tốt cho lắm." Hà Vân Kỳ cười tự giễu nói,
"Cho nên mới tới đây thử trước một lần xem bản thân có thể leo được tới đỉnh núi hay không."
Dư Chu im lặng không đáp lời, bởi vì hắn không biết nên nói cái gì mới
tốt, nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Vân Kỳ đừng nói là leo lên tới đỉnh
núi, mà ngay cả việc chút nữa đi xuống núi cũng là một chuyện khó khăn
ấy chứ.
Không biết thư đồng của Hạ Vân Kỳ dừng động tác ăn uống
lại đi tới đứng phía sau cậu ta từ khi nào, thấy Dư Chu và Hạ Vân Kỳ đều im lặng không nói liền chen miệng,
"Không phải chỉ là một cái hội Đăng cao vớ vẩn thôi sao, thiếu gia vì nó mà làm tới mức này thật sự là không đáng."
"Tiểu Trúc, ngươi không hiểu được đâu." Hạ Vân Kỳ nhìn đám mây lững lờ trôi ở bầu trời phía xa khẽ lắc đầu nói.
"Đúng là ta không hiểu thơ từ ca phú là cái gì hết." Tiểu Trúc lầu bàu nói,
"Thế nhưng ta biết thân thể thiếu gia từ nhỏ đã không được tốt, hôm nay ngài còn tự giày vò mình như thế này trở về nhất định sẽ lại ốm đau một
trận, lại đau nhức toàn thân mất vài ngày liền không cách nào đi vào
giấc ngủ, không cách nào đi lại."
Khó mới có một lần Dư Chu muốn
thầm chử thề một người khác trong lòng, đau ốm một trận đó là vì thân
thể của thiếu gia nhà ngươi yếu đuối, đau nhức toàn thân không đi lại
được là do lười vận động trong một khoảng thời gian dài, chỉ vì thân thể yếu đuối liền không được phép vận động thì vĩnh viễn cũng không thể làm thân thể mạnh khoẻ lên được.
Tiểu Trúc vẫn đang ở bên cạnh cằn nhằn không ngừng,
"Thiếu gia ngài cũng chỉ có thể nhân lúc lão phu nhân không có ở nhà mới có
thể làm như vậy, chứ nếu ngài ấy có ở nhà thì sao có thể đồng ý cho
thiếu gia đi leo núi cơ chứ, bình thường chỉ cần thiếu gia muốn đi tới
mấy trà lâu tiệm sách ở trên thị trấn thôi thì ngài ấy cũng đã phải sắp
xếp xe ngựa đi theo chứ không nỡ để thiếu gia đi bộ rồi."
Nghe tới đây thì rốt cuộc Dư Chu cũng không nhịn được mà nói chen vào,
"Mặc dù ta với Hạ huynh chỉ là lần đầu gặp gỡ, thế nhưng thiết nghĩ có thể
gặp gỡ cũng chính là một loại duyên phận, có một chuyện dù mới chỉ là sơ giao thì Dư mỗ vẫn không nén được muốn nói vài câu."
"Nói là dạy bảo thì cũng không dám nhận," Dư Chu nói,
"Chỉ là vừa rồi nghe Tiểu Trúc nói bình thường ngươi đi lên thị trấn cũng
đều là ngồi xe ngựa mà chưa từng tự mình đi bộ bao giờ?"
Bình
thường nếu như có người hỏi thăm mấy chuyện này còn đặc biệt là người
mới gặp gỡ lần đầu thì rất dễ làm người ta hiểu lầm rằng người đó đang
muốn thăm dò gia nghiệp của bản thân, cũng sẽ vì thế mà cảm thấy cực kì
phản cảm, thế nhưng ánh mắt của Dư Chu thật sự quá chân thành, vẻ mặt
lại thản nhiên như không, khiến Hạ Vân Kỳ bất giác cảm thấy cũng thật
bình thường không có gì bất ổn cả.
Vậy nên cậu ta cũng liền gật đầu nói:
"Tổ mẫu thương xót thân thể ta yếu nhược mới sắp xếp như vậy."
Dư Chu nói tiếp: "Nói như vậy thì trong nhà Hạ huynh cũng từng mời không
ít đại phu về thăm khám cho ngươi nhỉ? Vậy xin hỏi có vị đại phu nào
từng nói thân thể của Hạ huynh không thích hợp để vận động chăng."
"Chưa từng có." Hạ Vân Kỳ rũ mắt nói,
"Thậm chí có đại phu còn khuyên ta bình thường nên vận động nhiều một chút,
chỉ có điều mỗi lần đi bộ khoảng hơn một canh giờ thì thân thể ta liền
khó chịu mất vài ngày, vậy nên người xung quanh lại không nỡ để ta vận
động nữa."
Dư Chu nhịn không được lại lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ
mặt mày với đôi môi trắng bệch của Hạ Vân Kỳ lúc leo núi vừa rồi, đặc
biệt là sắc môi của cậu ta chỉ trắng bệch chứ không có vẻ tím tái gì
khác cho nên có lẽ cũng không phải kiểu người bị mắc bệnh tim bẩm sinh
gì đó.
Sau đó từ hành động của cậu ta cùng với lời nói của Tiểu
Trúc thì Dư Chu lại càng có thể khẳng định nguyên nhân dẫn tới tình
trạng này của cậu ta có lẽ là do thân thể vốn dĩ đã có chút hư nhược sau đó lại thiếu vận động một cách nghiêm trọng, thêm bản thân cậu ta cũng
có chút kén ăn nữa nên thân thể mới càng ngày càng yếu ớt.
Thấy Dư Chu lắc đầu Hạ Vân Kỳ liền nhíu mày hỏi: "Có phải Dư huynh cũng cảm thấy như vậy thực không thoả đáng"
Dư Chu thở dài một hơi nói: "Đều là người đọc sách chắc hắn Hạ huynh cũng
hiểu được đạo lý lưu thủy bất hủ, hộ khu bất đồ*, chỉ có những sự vật
thường xuyên hoạt động mới có thể lưu giữ được sự linh hoạt và tươi mới, cổ nhân cũng từng nói, cái gọi là bệnh giả, chính là các lớp chất chồng mà thiếu đi sự chuyển động mượt mà. Mặc dù lời này được dùng để chỉ
điểm về văn chương thế nhưng thân thể con người chẳng lẽ lại không phải
vậy.
* Nước chảy liên tục nên không bị đọng bị tù, như vậy thì
nước sẽ không bị thối, trục cửa được sử dụng được quay thường xuyên thì
sẽ không bị mọt, bị han rỉ; con người vận động đều thì gân cốt mới có
thể dẻo dai
Sau khi Hạ Vân Kỳ nghe xong dường như nghĩ tới vấn đề gì mà thật lâu cũng không nói chuyện.
Mặc dù Tiểu Trúc không hiểu hết ý nghĩa trong những lời Dư Chu vừa nói
nhưng cũng có thể hiểu được là hắn đang khuyên thiếu gia nhà mình phải
vận động nhiều hơn, lại thấy thiếu gia nhà mình ngẩn người không nói,
vậy nên mới nói:
"Thế nhưng chỉ cần thiếu gia đi bộ khoảng nửa
canh giờ là chân và bàn chân sẽ đau nhức đến nửa đêm không cách nào ngủ
được, đến ngày thứ hai ngay cả muốn rời giường cũng khó."
"Đau
xong là tốt rồi," Dư Chu nghĩ tới đồng nghiệp cũ từng đi phòng tập gym
của mình, đến ngày thứ hai thì vị đồng nghiệp kia chỉ cần chuyển động
một chút là đau nhức tới nghiến răng nghiến lợi liền nhịn không được bật cười, kiên nhẫn giải thích lại cho Tiểu Trúc,
"Tiểu bằng hữu
ngươi nghĩ thử coi nếu như có một vũng nước hôi thối, mặc dù bình thường đều có thể ngửi được chút mùi thối thoang thoảng lướt qua, thế nhưng
chỉ cần không tới gần thì cũng không đến nỗi không chịu nổi, đột nhiên
có một ngày có người muốn lấy nước sạch đổ vào bên trong vũng nước thối
đó, nước sạch va đập xung kích với vũng nước thối, tất nhiên sẽ không
tránh khỏi một trận hôi thối ngập trời, thế nhưng chỉ cần đợi nước thối
trong vũng bị nước sạch dội đi hết thì không phải từ đó về sau sẽ không
còn mùi hôi thối nữa sao?"
"Dư công tử nói rất có lý," Tiểu Trúc
gật đầu đồng ý, vừa giải thích như vậy cậu lập tức có thể hiểu được, chỉ là tiếp đó lại như suy nghĩ tới vấn đề gì đó liền ngẩng phắt đầu lên
nhìn Dư Chu, ánh mắt không thể tin được nói,
"Ngươi vậy mà dám ví thiếu gia nhà ta với một vũng nước hôi thối!"
"Ta không có nói vậy nhé." Dư Chu giơ tay nói.
Có vẻ Hạ Vân Kỳ cũng đã suy nghĩ xong, cậu ta nhìn về phía Dư Chu nói:
"Ta hiểu được ý của Dư huynh rồi."
Tiếp đó cậu ta nói với Tiểu Trúc: "Chúng ta phải tranh thủ khoảng thời gian
tổ mẫu cùng với tổ phụ không có ở nhà luyện tập một phen."
Tiểu Trúc: "Ta nhất định sẽ phối hợp thật tốt với thiếu gia."
Dư Chu nghe vậy mỉm cười nói:
"Vậy ta đợi tin tức tốt từ Hạ huynh, đợi đến ngày hội Đăng cao hi vọng có thể cùng Hạ huynh leo thẳng lên tới đỉnh núi."
Hạ Vân Kỳ cũng cười thật tươi theo,
"Ta nhất định sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của Dư huynh."
Lúc nói chuyện giống như có ánh mặt trời từ bên ngoài đình nghỉ mát chiếu
xuyên tới trên thân thể cậu ta, chói mắt một cách lạ thường.
Dư Chu thầm nghĩ, con người ấy mà, đúng là phải có chút sức sống mới được.
Lại thêm một lúc sau Hạ Vân Kỳ mới dò hỏi:
"Mặc dù hỏi vấn đề này có chút không thích hợp nhưng Hạ mỗ thật sự là có
chút hiếu kì, không biết vì sao Dư huynh lại nói những chuyện này với
ta?"
Dư Chu nói: "Trước đây thân thể ta cũng không được tốt cho
lắm, mặc dù không đến mức nghiêm trọng giống như Hạ huynh thế nhưng cũng là một người không thể làm được những việc nặng nhọc bên trong thôn
làng, cũng vì gần đây chịu khó vận động khá nhiều nên mới dần trở lên
khỏe mạnh hơn."
Hạ Vân Kỳ nghĩ rằng hắn có cùng cảm nhận liền nói lời tạ lỗi:
"Là ta không nên hỏi."
"Không sao hết." Dư Chu lắc đầu không chút quan tâm, sau đó dường như nghĩ tới điều gì liền đứng bật dậy nói,
"Lúc ta vận động thì tìm ra được có vài động tác sau khi thực hiện thì thân
thể có thể linh hoạt hơn nhiều, cũng có thể giảm bớt đau nhức, ngươi có
muốn học không?"
Hai mắt Hạ Vân Kỳ sáng trưng, nếu không phải tính cách của cậu ta vốn đã khá trầm ổn thì đã muốn nhảy dựng lên rồi,
"Học."
Vậy nên Dư Chu liền dạy một số động tác kéo dãn thân thể đơn giản mà có
hiểu qua cho Hạ Vân Kỳ, thấy Hạ Vân Kỳ đau tới nghiến chặt răng hắn liền đứng bên cạnh đốc thúc giống với dáng vẻ của huấn luyện phòng tập:
"Hiện tại sẽ có chút đau đớn thế nhưng chỉ cần đợi cơn đau qua đi thì sẽ cảm thấy thoải mái."
Hạ Vân Kỳ nghe vậy cắn rắng tiếp tục kiên trì.
Không biết có phải bị sự ham học hỏi của Hạ Vân Kỳ kích thích hay không mà Dư Chu bắt đầu hứng thú với việc dạy người khác, sau khi dạy xong những
động tác kéo dãn hắn còn đem mấy động tác thể dục theo đài bản thân vẫn
thường tập luyện vào buổi sáng dạy hết lại cho Hạ Vân Kỳ.
Đồng thời cũng dặn dò cậu ta:
"Mấy động tác này hằng ngày sau khi ngươi thức dậy có thể tập một lần trước
khi ăn cơm sáng, cũng giống như động tác làm ướt bút lông trước khi mài
mực vậy, nếu đến chiều tối mà muốn vận động mạnh thì trước khi vận động
cũng có thể làm một lần."
"Ta nhớ rồi." Hạ Vân Kỳ gật đầu nói, âm thầm ghi nhớ hết tất cả những thứ mà Dư Chu vừa mới dạy.
Nếu như vừa nãy cậu ta còn có chút hoài nghi với mấy lời Dư Chu đã nói thì
bây giờ chút hoài nghi đó đã bị mấy động tác vừa rồi đánh cho tiêu tan
hoàn toàn. Mấy động tác đó mặc dù nhìn có chút đơn giản nhưng sau khi
cậu ta làm theo Dư Chu xong liền có thể cảm nhận được đôi chân căng cứng khó chịu ban đầu của mình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Dư Chu
không biết tới những suy nghĩ thầm lặng này của cậu ta, chỉ thấy cậu ta
cực kì nghiêm túc học liền đem một số kinh nghiệm của bản thân mình
truyền dạy lại,
"Những lúc ngươi bắt đầu vận động thì không cần
gấp gáp, đi bộ cũng có thể bắt đầu luyện tập trong khoảng thời gian một
nén nhang, sau đó mới từ từ tăng thêm thời gian luyện tập đến khi thân
thể không còn cảm thấy khó chịu nữa mới thôi, còn có thể tập đứng tấn
nữa."
Hạ Vân Kỳ tiếp tục gật đầu tỏ ý bản thân đang chăm chú lắng nghe.
Dư Chu lại nói: "Còn có hôm nay sau khi ngươi trở về thì có thể mời đại
phu hoặc là để Tiểu Trúc đến xoa bóp hai chân giúp mình, càng là mấy chỗ cảm thấy đau thì càng phải được xoa bóp, dùng lực độ mạnh nhất mà ngươi có thể chịu được để ấn, như vậy cũng có thể giảm bớt sự đau nhức cho
hai chân của ngươi."
Hạ Vân Kỳ nghĩ đến cơn đau trong khi thực
hiện mấy động tác kia cùng với sự thoải mái sau khi làm xong chúng liền
không có chút nghi ngờ nào với lời nói của hắn.
Lúc này thì Dư Chu đã dạy hết những thứ có thể dạy, hắn liền đi trở về ngồi xuống bên cạnh người Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên vội đưa ống trúc đựng nước qua cho hắn,
"Phu quân nói nhiều chắc đã khát rồi đi?"
Dư Chu mỉm cười uống một ngụm nước, nhân lúc buông ống trúc trong tay xuống hơi vươn người qua nói khẽ bên tai Cẩm Xuyên:
"Phu lang ngồi nhìn ở bên cạnh thì tất nhiên là ta phải biểu hiện cho thật tốt rồi."
Trên mặt Cẩm Xuyên lập tức hiện lên nét ửng hồng,
"Huynh... không phải là đang chăm chú dạy Hạ công tử cách vận động sao?"
Dư Chu: "Cho dù có là việc quan trọng tới đâu thì phu quân cũng sẽ không
quên chuyện đệ còn đang ở bên cạnh mình được, huống hồ chỉ là mấy cái
động tác đơn giản mà thôi."
Cẩm Xuyên càng thêm xấu hổi, đặc biệt là đình nghỉ mát cũng chỉ có lớn bằng này, mà hiện tại trong đình còn
có người khác nữa chứ.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Dư Chu một cái,
"Huynh mau đi xem xem động tác của Hạ công tử như thế nào đi, nhỡ có sai lầm thì có thể chỉnh sửa lại cho cậu ấy."
Bốn người tiếp tục ngồi nghỉ ở đình viện tới giờ thân thì mặt trời bên
ngoài đình nghỉ mát mới không còn mãnh liệt như lúc giữa trưa nữa, mà
lúc này mấy người họ cũng đã nghỉ ngơi khá đầy đủ rồi nên mới bắt đầu đi xuống núi.
Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không cảm thấy mệt mỏi gì cả, tình trạng của Tiểu Trúc cũng khá tốt, chỉ có một mình Hạ Vân Kỳ là
được Tiểu Trúc đỡ lấy, lúc đi xuống núi thì hai chân cậu ta cũng run rẩy không ngừng.
Dư Chu sợ cậu ta không cẩn thận bị ngã xuống thì
Tiểu Trúc không đỡ nổi liền lấy sợi dây thừng vẫn luôn không được sử
dụng đến bên trong sọt đồ ra nói:
"Nếu như Hạ huynh không để ý
thì có thể buộc một đầu của sợi dây thừng này quanh eo, lúc đi đường ta
có thể giúp đỡ kéo thêm một chút, cũng tránh cho bị ngã xuống."
Hạ Vân Kỳ nghĩ tới chuyện gì đó mà vẻ mặt có chút khó xử, nhưng cậu ta
cũng hiểu rõ với tình huống hiện tại của mình đi xuống núi thì đúng là
có chút nguy hiểm, vậy nên cũng không có từ chối mà chủ động thắt chặt
dây thừng, đồng thời nhìn về phía Dư Chu nói lời cảm tạ.
Lúc đi
tới chân núi thì Dư Chu nhìn thấy bên dưới hai cây bạch quả cạnh khoảng
đất trống có một chiếc xe ngựa đang dừng lại ở đó.
Người đánh xe thấy bọn họ từ trên núi đi xuống liền chạy vội đến bên cạnh Hạ Vân Kỳ cúi người cõng cậu ta lên,
"Thiếu gia cậu không sao chứ."
"Không sao." Hạ Vân Kỳ lắc đầu, đến khi người đánh xe cõng cậu ta tới trên xe
ngồi yên ổn rồi mới vươn đầu qua cửa xe nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên nói,
"Nhà của Dư huynh ở chốn nào, hay là để tiểu đệ tiễn ngươi một đoạn?"
"Ở thôn Dư gia ngay gần đây thôi," Dư Chu đáp,
"Chúng ta đi bộ về nhà cũng chỉ mất khoảng thời gian một nén nhang mà thôi, không cần quấy rầy ngươi nữa."
Hạ Vân Kỳ thấy hắn thật sự muốn tự mình đi bộ trở về thì vẻ mặt có chút buồn bã.
Dư Chu xua xua tay nói với cậu ta,
"Ngươi cũng nhanh chóng quay trở về đi, hôm nay đã vất vả nguyên một ngày rồi, về sớm mà nghỉ ngơi."
Nói xong liền kéo Cẩm Xuyên rời đi.
Sau khi hai người đi được một đoạn xa rồi Cẩm Xuyên mới hỏi:
"Tại sao phu quân đối xử tốt với Hạ công tử như vậy?"