Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 4: Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai


trướctiếp

" A.. hưm.. ưm.... A! Nhẹ, động chẹ chút..."

Dù cậu bán thảm xin tha thế nào thì nam nhân ở phía trên cũng không hề dao động, thậm chí hắn còn bắt lấy ý phản kháng của cậu tiếp tục hung hăn xâm phạm nơi khó nói kia.

Thời Vọng kịch liệt thở gấp, khóe mắt đỏ bừng, một lần lại một lần bị đối xử thô bạo rốt cục nhịn hết nổi giơ chân đá vào eo Dung Dữ, mắng ầm lên: "Dcm anh! Nghe không hiểu tiếng người hay à! Tôi bảo anh nhẹ chút rồi còn gì. Có biết là tôi đau lắm không hả!!"

"....."

Dung Dữ bất đắc dĩ cúi người lại gần, nhè nhẹ hôn lên mặt cậu, ôm người cậu thay đổi tư thế, để cậu dựa vào lồng ngực của mình, ôn nhu nói: "Bảo bối, đừng tức giận. Khi trước không phải ta dạy em rồi sao, trên giường không được nói bậy, bằng không ta sẽ trói em lại đấy."

"Anh làm tàn nhẫn như vậy còn không cho tôi mắng? Tôi cứ mắng đấy! Tôi mà không mắng cho anh chuyển thế đầu thai lại lần nữa thì tôi không phải người! Từ từ, anh lấy dây thừng làm gì, tôi cảnh cáo anh, buông cái kia xuống! Anh... Ưn Ưm!".

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Trên người cậu bị đám dây hồng cuốn chặt, miệng thì bị bịt lại bằng gông miệng. Phòng ngủ rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.

Dung Dữ vuốt ve tấm lưng run rẩy của Thời Vọng, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt giết người của cậu, cười cười nói:"Tốt lắm, em thô lỗ phá hủy hết tình thú lãng mạng mà ta vất vả tạo ra. Hai lần kia liền không tính nữa, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."

......

*Tiểu linh: Các anh cũng biết chơi quá:))

Tối qua cậu còn lên kế hoạch sáng nay dậy sớm ra ngoài thám sát địa hình, mà nếu mười rưỡi vẫn tính là sớm thì cậu quả thực là dậy sớm.

Ánh sáng mặt trời rọi khắp căn phòng, Thời Vọng từ trên giường bò dậy, đầu tóc rối tung, trên người tràn ngập dấu vết tình ái. Cậu đen mặt, phảng phất giây tiếp theo sẽ đi giết người.

Lúc này, đầu sỏ gây tội lại mặt mày hớn hở như gió xuân, cười cười giúp cậu đem đồ ăn sáng đến mép giường. Anh lót gối sau lưng cậu, lại đem chén bưng tới, múc một muỗng cháo hạt sen đường phèn đưa tới bên miệng cậu, " Nào, há miệng."

"Anh cứ chờ đó!" Thời Vọng phẫn hận trừng mắt hắn, há miệng nếm một ngụm đồ ăn, nuốt cháo trong miệng xuống, "Một ngày nào đó em trở mình, nhất định sẽ chơi chết anh!"

Dung Dữ không nhịn được cười, nói "Bảo bối, lời này em nói hơn ngàn năm rồi, em tính bao giờ thì thực hiện?"

Thời Vọng một bụng tức giận, Dung Dữ biết rõ ràng cậu không đánh lại anh còn cố tình hỏi như vậy, chính là đang cười nhạo cậu!

Trong một ngàn năm nay, cậu vì muốn phản công một lần mà đã hi sinh không biết là bao nhiêu thứ. Ngoài mặt lấy lòng, âm thầm hạ thuốc cũng không được, ước cũng không thành. Thậm chí ngày sinh nhật cậu, cậu nói muốn nằm trên, anh liền đồng ý, cười đến là thiên chân, "Được thôi, thì ra là bảo bối muốn chơi cưỡi ngựa."

Thời Vọng giận tới đen mặt, bánh sinh nhật sáu tầng cũng vứt đấy, mặt mày nhăn nhó.

Ăn xong bữa cơm trưa sớm, Thời Vọng hồi lại chút sức lực, đứng lên thay một bộ quần áo mới. Cậu mặc áo cao cổ màu đen mỏng, che khuất dấu hôn trên cổ và vết dây thừng trên cổ tay

Tầm hai, ba giờ chiều, cậu cầm lấy di động rồi liền ra ngoài.

Trên đường cũng có không ít người, cứ cách một đoạn lại thấy nhóm năm, ba người đi cùng nhau. Dù sao thì trên đảo này cũng có 100 vạn người tham gia, ngày bắt đầu trò chơi 'Ngày xét xử' cũng sắp bắt đầu, xem ra người chơi đến đủ rồi.

Có lẽ là do trò chơi còn chưa bắt đầu nên tâm lí người chơi còn khá đa dạng, có thấp thỏm lo âu nhưng lại không quá sợ hãi, có nhàn rỗi tám chuyện, thảnh thơi dạo phố cũng có,... Thậm chí mấy tên giáo đồ cuồng tín còn cảm thấy hưng phấn.

Thời Vọng đi tới một cái ngõ nhỏ phía trước, âm thầm suy đoán tâm tư của Dung Dữ, nhưng dù là cậu thì trước khi trò chơi bắt đầu, cậu cũng không biết được quy tắc trò chơi là cái mô tê gì.

Ngày mai chính là cá tháng tư. Nếu Dung Dữ muốn truyền đạt hướng dẫn trò chơi thì hẳn là sẽ thực hiện vào lúc này.


trướctiếp