Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 2: Toàn bộ nhân loại là tình địch của ta


trướctiếp

Làm xong liền chạy chính là quy tắc giữ mạng từ xưa tới nay của Thời Vọng. Cậu đã nhìn ra suy nghĩ không đứng đắn của Dung Dữ, thuận tay đội mũ áo hoodie rồi nhanh chóng chạy biến.

Khi đi qua đoạn đường kia, Thời Vọng thấy cảnh sát đã quây dây cảnh giới quanh "Sự cố ngoài ý muốn" kia. Màn hình quảng cáo kia đã được dọn dẹp, mấy người cảnh sát mặc đồ bảo hộ màu trắng đang hì hục thu lượm các phần thi thể của gã béo kia vào trong túi nilon kín trong suốt.

Những người đến xem náo nhiệt, ai nấy đều cách xa cái thi thể máu me kia, cho dù là Thời Vọng thì cậu cũng không muốn tới gần.

Dung Dữ vô thanh vô tức tiến tới bên cạnh, thấy vẻ mặt cậu liền cố ý cười hỏi: "Không đành lòng sao, bảo bối?"

" Hắn chỉ xóa tin nhắn thôi anh đâu nhất thiết phải giết hắn? Chỉ cần đưa tin nhắn cảnh báo là được rồi."

Dung Dữ nói: " Hẳn là em cũng biết, loại sinh vật như loài người nếu không cho chúng thấy cảnh báo nghiêm khắc nhất thì chúng cũng sẽ không để trò chơi này vào trong mắt. Không lẽ em nghĩ ta sẽ giết hết tất cả trong trò chơi này hửm?

Thời Vọng bối rối, nhanh chóng nói: " Dù vậy thì anh cũng không cần..."

Dung Dữ đưa ngón tay thon dài chỉ xuống dưới mặt đất, giọng điệu có chút không vui: " Dân số trên thế giới này ước tính khoảng 10 tỉ người, vượt mức nghiêm trọng so với tiêu chuẩn ta đặt ra lúc ban đầu. Bình quân mỗi ngày đều có mấy vạn người chết đi em nhất định phải vì việc cỏn con này mà tranh cãi với ta sao?"

"...." Thời Vọng im lặng, cố chấp nghĩ ngợi.

Dung Dữ bỗng nhiên giả bộ cười cười, lời nói ra cũng chua mùi giấm " Cũng phải, rốt cục thì em vẫn thích con người hơn. Toàn bộ nhân loại là tình địch của ta."

Thời Vọng mất kiên nhẫn quay đầu, dùng ngón trỏ chọc mạnh vào ngực đối phương, " Đừng có nói vớ va vớ vẩn nữa, tốt xấu gì họ cũng là con dân của anh, đừng ôm thái độ thù địch lớn với họ như vậy. Thần sáng thế vĩ đại của em!"

Thời Vọng cố ý nhấn mạnh ba từ cuối, giọng điệu kì quái giống như là muốn cười nhạo hắn vậy.

Trong suy nghĩ của Thời Vọng thì Dung Dữ thực sự là không thích hợp làm Thần Sáng Thế. Anh vừa không giàu tình cảm cũng không có lòng vị tha, ngược lại máu lạnh vô tình hệt như ác ma.

Ánh mắt Dung Dữ lóe sáng hiện lên một tia ác ý, nhưng anh không nói gì chỉ là đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Thời Vọng. Anh rời đi rồi. Mọi người đều nói thần minh đều hỉ nộ vô thường, bất lộ kinh sắc nhưng Thời Vọng biết anh giận rồi.

Thời Vọng thở dài, xem đi, thần thánh gì đó khi yêu liền như tên ngốc, tính tình như trẻ con. Dù có là yêu một vị thần toàn năng như vậy nhưng cũng sẽ cãi nhau vì mấy việc lông gà vỏ tỏi.

Đặc biệt là anh lòng dạ vừa hẹp hòi lại cứ thích ăn giấm của bạn đời.

Nhưng hiện tại Thời Vọng không có thời gian tâm sự mỏng với đại nhân Chúa Sáng Thế vừa vĩ đại, vừa nhỏ mọn của mình. Cậu vẫy tay gọi taxi đến sân bay ngồi máy bay. Ba tiếng sau đã đến được thị trấn Hải Thành, nơi gần đảo vườn địa đàng nhất.

Ở bến tàu, gió thổi rất lớn. Sau bảy giờ, mặt trời lên cao, ánh sáng lại càng chói chang hơn khiến người ta khó mà mở mắt. Thời Vọng lấy kính râm trong túi đeo lên, quay đầu nhìn về phía nhóm người lần lượt dựng lều trại cách đó không xa.


trướctiếp