Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 3: Danny


trướctiếp

Biên tập: Uyên Nhii

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao

Trên ngón tay có một nốt ruồi

***

Bách Hạo thành công gọi được Trịnh Lam, hắn đứng ở phía đối diện vẫy tay với cậu.

Trịnh Lam đi cạnh Bùi Yến nhưng cách sau anh khoảng nửa bả vai, lén quay đầu lại làm động tác cố lên với Bách Hạo.

Bách Hạo chỉ chỉ vào điện thoại, ý bảo liên lạc qua điện thoại.

Ra đến sân thể dục thì được cơn gió nóng hầm hập đón tiếp, Bùi Yến nói: "Đi xe buýt khuôn viên trường nhé."

Anh thuận tay chỉ về hướng trạm xe, Trịnh Lam để ý thấy ngoài chiếc đồng hồ đeo bên tay trái thì trên ngón trỏ của anh còn có một chiếc nhẫn bạc.

"Cậu không mang theo thẻ sinh viên à?" Bùi Yến hỏi.

"Cái gì ạ?" Trịnh Lam hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên thì nhận ra Bùi Yến đang cúi đầu ngày gần sát cậu.

"Không có gì." Bùi Yến xoay người đi: "Tôi thấy cậu cứ thất thần."

Lúc này trên sân trường có rất nhiều sinh viên rời đi nên xe buýt khuôn viên trường có hơi chật chội.

Bùi Yến và Trịnh Lam đang xếp hàng, vừa lúc đến lượt họ thì còn thừa đúng hai chỗ ngồi.

Bùi Yến ngồi chỗ cạnh cửa sổ, Trịnh Lam vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh thì đúng lúc xe bắt đầu chuyển bánh làm cậu nghiêng người ngã vào ghế, cánh tay hơi chạm vào Bùi Yến.

Trịnh Lam bình tĩnh dịch tay ra ngay.

Vừa mới ra sân bóng nên cả người Trịnh Lam đều nóng, mà trong xe còn ngột ngạt nữa, xe đi được một lúc thì Bùi Yến mở cửa kính xe.

Gió chiều thổi vào mới khiến Trịnh Lam cảm thấy khá lên một chút.

Cậu nghiêng người qua cửa sổ và lơ đãng liếc nhìn Bùi Yến một cái.

Trịnh Lam nhìn anh cười làm khóe môi và lông mày nhếch lên, Bùi Yến cũng từ từ rời mắt đi, hầu kết nhấp nhô, nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ không vui lắm.

Lẽ ra vừa rồi phải bảo Bách Hạo đi cùng cậu mới phải, Trịnh Lam nghĩ thầm.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin ngay cho Bách Hạo: [Xong thật rồi, hình như Bùi Yến không thích tôi cho lắm.]

Bách Hạo: [???]

Bách Hạo: [Không phải chứ.]

Vẻ ngoài của Trịnh Lam không phải là kiểu người đẹp đến nỗi người khác phải chấn động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lông mày, mắt, mũi và môi khiến cậu càng giống một bình rượu chôn dưới đất hơn.

Trịnh Lam: [... Không biết, nhưng anh ấy không nói gì cả.]

Trịnh Lam lại lén liếc nhìn Bùi Yến một cái.

Tóc trên trán anh bị gió thổi đến làm lộ ra vầng trán cao.

Nhận ra Trịnh Lam đang nhìn mình, Bùi Yến cong khóe miệng và hơi hướng ra ngoài cửa sổ.

Qua vài phút, mồ hôi trên người Trịnh Lam được gió thổi bớt một chút nên ngực bắt đầu thấy lành lạnh.

Cách cổng trường không xa, lúc Trịnh Lam cúi đầu nhìn xuống dưới, bỗng thấy gió đột nhiên nhỏ dần đi, thì ra Bùi Yến đóng cửa kính lại.

"Quên không hỏi, cậu tên gì vậy?" Bùi Yến hỏi.

"Trịnh Lam, gió núi lam. Cũng có thể gọi em bằng tên tiếng anh, Danny." Trịnh Lam đáp lời.

"Danny..." Bùi Yến lặp lại lần nữa.

Khi phát âm từ này, đầu lưỡi phải chạm nhẹ trên vòm miệng, đi qua mặt trong của răng rồi hạ xuống.

Chữ cái đầu tiên sẽ hơi nặng còn về sau sẽ nhẹ hơn. Giọng của Bùi Yến rất dài, vài âm cuối mơ hồ cảm thấy như thể rất ý tứ.

Nhưng đây chỉ là một cái tên bình thường.

"Tôi là Bùi Yến, Yến trong yến hội." Bùi Yến vừa nhìn cậu vừa bắt chước theo mà cười: "Cũng có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh là Cyril."

"Vâng, anh Bùi." Trịnh Lam gọi một tiếng.

Nhà của Bùi Yến cách trường không xa lắm, là một căn nhà lầu nhỏ.

Anh nhập mật mã mở cửa rồi cúi người tìm dép cho Trịnh Lam ở sảnh ra vào.

Trịnh Lam lễ phép không nhìn lung tung.

"Cậu cứ ngồi một lát đi." Bùi Yến chỉ sopha, vừa đi vừa tháo cà vạt, nhanh chóng thay quần áo rồi quay người đưa cho Trịnh Lam.

Trịnh Lam không ngờ anh lại ném quần áo qua đây, cậu không kịp bắt lấy nên quần áo dán hết lên mặt.

Cậu chợt nghe thấy Bùi Yến cúi đầu bật cười một tiếng, thay quần áo rồi thì thấy Bùi Yến cởi trần bước lên tầng. Tay anh đặt trên lan can, cả cơ bắp cánh tay đều xinh đẹp, thắt lưng nhỏ hẹp được thu trong chiếc quần tây, tùy ý ôm quanh lưng.

Trịnh Lam hạ mắt xuống, mở quần áo vừa bắt lấy ra rồi dễ dàng gấp lại.

Tầng một không lớn lắm và cũng không nhiều phòng, Trịnh Lam ngồi ngay ngắn trên ghế sopha đợi Bùi Yến.

Chưa đầy tiếng sau, anh đi xuống từ trên tầng và thay một chiếc áo phông sẫm màu.

"Cậu muốn uống gì?" Bùi Yến mở tủ lạnh nhỏ dưới tủ TV và hỏi cậu.

Trịnh Lam cầm quần áo trong tay nói: "Gì cũng được ạ."

Trịnh Lam: [Tôi đang ngồi trong nhà anh ấy, ảnh đi lấy nước rồi.]

Bách Hạo: [Được, bạn nhớ cẩn thận chút.]

Trịnh Lam: [Tôi phải nói với anh ấy thế nào đây?]


trướctiếp