Benjamin đứng bên cửa sổ hành lang nhìn xuống, khoảnh vườn với những
khóm hoa hoa hồng nở rộ đang được chăm sóc bởi tay làm vườn nhân loại,
bên cạnh đó còn những giống hoa khác cũng đang chớm nở với gam màu rực
rỡ hơn. Có một hồ nước nhỏ được xây ở trung tâm, giữa hồ bày trí một bức tượng Ác ma trong tư thế xoay người như thể đang nhảy một điệu múa.
Benjamin vẫn nhớ, chỗ đó là nơi uống nước yêu thích của con chó được
nuôi trong dinh thự. Từ bây giờ sẽ chẳng thấy bóng dáng của nó đâu nữa.
“Thưa ngài, bên phía tên nhân loại vừa đón tiếp một người ở bên hội Bồ Câu Mỏ Xanh, kẻ còn lại là người của hắn có vẻ được triệu đến gấp.”
Kẻ hầu báo cáo lại mỗi khi bên phía Khan có động tĩnh gì đó mới. Tuy chỉ
là những thông tin vụn vặt không đáng vào đâu, nhưng cũng đành chịu khi
khả năng của bọn chúng có hạn. Dẫu sao bên phía tên nhân loại có hẳn một tập hợp quái gở không thể xem thường. Khó chơi nhất là lão quản gia.
Ông ta chắc chắn là Vong linh thuộc tộc Bất tử, nếu không phải pháp sư
thì cũng là phù thủy.
Benjamin không muốn thừa nhận nhưng sự
thật là ma lực của ông ta thuộc loại sâu không lường được, bản thân hắn
cũng không dám manh động làm việc ngu ngốc. Cũng vì ông ta mà việc giám
sát nhất cử nhất động của tên nhân loại đó cũng trở nên khó khăn hơn.
“Người đến là những ai?” Benjamin bực bội lên tiếng. “Đến chuyện cỏn con này cũng phải đợi ta tự hỏi ra miệng sao?”
“Dạ, dạ… X-xin ngài thứ lỗi cho kẻ ngu ngốc này ạ!!” Kẻ báo cáo vội vã cầu
hắn tha thứ rồi lập tức báo cáo lại cho hắn. “Một kẻ là Kelcey, không có họ nên có thể là thường dân. Kế đến là Eros, hắn ta là người của Bồ Câu Mỏ Xanh, theo điều tra thì hắn thuộc ban quản lý trong trụ sở của bọn
bồ câu ạ.”
“Eros thì ta biết. Tên cứng nhắc đó.” Benjamin tặc
lưỡi. “Nếu không phải vì thông tin của bọn chúng cung cấp tốt thì Vùng
đất Bạc Đen này còn lâu mới cho phép bọn chúng tung cánh ở đây. Nhưng mà thật sai lầm khi chúng cố tình công khai hỗ trợ như muốn cho tất cả
chúng ta đều thấy chúng đang bảo hộ tên nhân loại chết tiệt đó. Bọn
chúng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy nhỉ?”
“Bọn bồ câu kiêu ngạo
đó sẽ sớm nhận ra uy nghi của ngài và quỳ xuống quy phục dưới chân ngài
thôi ạ.” Kẻ báo cáo nhanh chóng chớp lấy cơ hội xun xoe nịnh nọt.
Benjamin biết thừa bộ dạng vẫy đuôi bợ đỡ của gã, nhưng hắn ta vẫn rất mực hài
lòng. Benjamin xoay người, ánh nắng bên ngoài hắt vào làm sáng bừng một
bên mặt của hắn, phía còn lại rơi vào vùng ngược sáng và bị ngăn cách
bởi chiếc mũi cao thẳng, khiến tổng thể khuôn mặt trở thành bức tranh
sáng tối. Hắn nở nụ cười, mắt đỏ bên vùng ngược sáng bỗng rực lên màu
máu khiến kẻ báo cáo rùng mình gợn gáy.
“Không chỉ đám bồ câu đâu, mà là cả vùng đất này, sau đó là cả đế quốc.” Benjamin khúc khích hỏi. “Phải không?”
Kẻ báo cáo rất muốn hưởng ứng trả lời, nhưng không hiểu sao cổ họng của gã như bị thứ gì đó bóp nghẹt, câu chữ không cách nào tuôn ra khỏi miệng.
“Tiếp tục theo dõi đi.” Benjamin tặc lưỡi một tiếng, chán nản than thở gì đó
nghe như là “Vô dụng!” rồi lạnh nhạt quay người rời đi.
Gót giày lộp cộp nện trên sàn hành lang, Benjamin đi ngang qua vài ô cửa sổ, đón lấy từng đợt nắng xuyên qua lớp kính rồi tắt vụt đi khi hắn đi ngang
qua phần tường treo tranh hoặc đầu dã thú. Bước chân vững vàng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đi thẳng rồi quẹo, rồi thẳng, sau đó ngoặt tiếp.
Cửa sổ đón nắng kéo theo từng luồng ánh sáng hắt vào trong như đang đuổi bắt theo cái bóng của hắn.
Bước chân dừng lại trước một bức
tranh, nơi hoàn toàn khuất nắng và để mọi thứ chìm trong màn tối âm u.
Thế nhưng bức tranh ấy vẫn nổi bật vì kích cỡ lớn của nó và những nét
mực đỏ như thể có rắc bột dạ quang mà sáng lên, càng tô đậm vẻ rùng rợn
đầy huyền bí.
Benjamin ngắm nghía bức tranh một hồi, nhìn từng
con Ác ma đóng trong khung tranh và cố định cảm xúc bởi mực vẽ cho thỏa
thê rồi mới mở cửa bí mật tiến vào trong.
Vẫn là con đường tối
đen như thể trước mặt là bẫy của quái vật, Benjamin thong thả dấn bước
như anh hùng tiến thẳng vào trận địa nguy hiểm. Cho đến khi gần đến cánh cửa đôi màu đen như bị nhấn chìm cùng bóng tối trong này, tưởng chừng
Benjamin sẽ đi tiếp và mở cánh cửa đó ra bước vào, nhưng hắn đột ngột rẽ sang trái.
Trên bức tường trống không, Benjamin gõ cốc cốc bốn
tiếng. Sau đó, với kích thước gần giống cái cửa, bức tường đột nhiên
thụt lùi lại, mở ra một lối vào.
Benjamin hít một hơi, ngửi thấy
mùi hương quen thuộc khiến người ta say đắm. Hắn liếm môi thèm thuồng,
màu đỏ trong mắt như rực cháy. Phải đợi một lúc cho bình tâm lại, hắn
mới vào bên trong.
Đây là một căn phòng có diện tích nhỏ hơn căn
phòng bên trong cánh cửa đôi ngoài kia. Hơn nữa còn rất lộn xộn với
những khúc xương mới khô vệt máu, đầu lâu rải khắp nơi. Xương ngập đầy
phòng, chẳng thấy chỗ trống nào để đáp chân.
“Ta nói mà, hắn tới rồi.”
Giọng nói này, không phải của Lauriel.
Benjamin nở nụ cười hèn mọn, hắn luôn biết cách đối đãi với từng người khác nhau theo từng mặt nạ khác nhau của chính mình.
“Kính thưa Thần Commutalio cao quý, với ước nguyện được cho đi cứu rỗi kẻ ngu muội, tôi xin vinh hạnh nghiêng mình trước thần uy của người!” Giọng
của Benjamin cất lên ngọt xớt với cái khom người thật thấp.
Phải. Thần Commutalio.
Hắn đang diện kiến thần linh.
“Hay lắm. Hôm nay ngươi mang tới cái gì mới cho ta, hỡi tín đồ trung thành?” Giọng của thần linh như xa như gần, mang cảm giác huyền ảo khó chạm
tới.
“Ngày mai ạ. Ngày mai tôi nhất định sẽ hiến dâng cống vật
khiến người hài lòng.” Benjamin ngẩng đầu, cười nịnh nọt. Trong đầu thì
oán trách lũ Hội đồng Quý tộc chậm chạp. Đồng thời cũng thấy tiếc khi
đám Thú nhân thành Jarrod hoàn toàn diệt sạch, để lại cho Benjamin một
tòa thành chết và những tiếc nuối về mặt lợi ích.
“Ta tin ở ngươi.”
Benjamin lúc này mới dám ngẩng đầu lên. Và rồi hắn nhìn thấy Cây Ước Nguyện của Tiểu thần Commutalio.
Trên cành nhánh khẳng khiu của cái cây không lá không hoa, là một sinh vật
hình người chân chim, da có vảy giống vảy, khuôn mặt nhọn hoắc không có
miệng hay mũi, chỉ có hai con mắt nhỏ dài màu đỏ như máu chiếm toàn bộ
phần lòng trắng, chẳng có lông mày làm điểm nhấn. Sinh vật đó cựa quậy
là mái tóc suôn mượt màu nâu như của đất và thân gỗ với chiều dài qua
chân cũng đung đưa theo nhịp. Vành tai nhọn lấp ló sau thác tóc mềm
mượt. Nổi bật nhất có lẽ là ở phía sau lưng, một đôi cánh bằng xương
đang phe phẩy khiến người ta nghi ngờ không biết đôi cánh đó liệu có thể bay được?
Chắc chẳng ai ngờ rằng. Sinh vật kỳ dị này chính là Tiểu thần Commutalio.
Đối với hắn thần linh là sự tồn tại siêu việt, không giống với những kẻ
phàm trần. Trong mắt hắn, vẻ ngoài kỳ dị của Tiểu thần Commutalio là
hiển nhiên.
“Thật tình, ngươi thật sự không muốn trở thành tín đồ của ta sao, Lauriel?”
Tiểu thần Commutalio vắt tréo chân, nghiêng đầu hỏi Lauriel với bộ dạng của
người phụ nữ trưởng thành đang lơ lửng giữa không trung và đùa nghịch
một con rắn trên tay.
Cũng phải thôi, trong phòng này chẳng có
chỗ đặt chân, chậu Cây Ước Nguyện cũng phải đặt trên đống xương rải rác. Tiểu thần Commutalio trông có vẻ hưởng thụ điều này. Nhưng khi nghe
Lauriel trả lời, lỗ tai nhọn hoắt như dơi của Tiểu thần khẽ giật.
“Tôi không có tín ngưỡng.” Lauriel lạnh nhạt đáp. Dường như chẳng sợ mình bất kính với thần linh.
Benjamin chỉ khẽ nhíu mày, không có phản ứng gì khác. Nếu Khan có ở đây, có lẽ hắn sẽ suy nghĩ lại về nhận định “Benjamin si mê Lauriel.”
“Thật tiếc quá, ta thích đứa trẻ thẳng thắn như ngươi.” Trông Tiểu thần cũng
không có vẻ gì là tức giận, và rồi giọng của Tiểu thần đột nhiên ngân
lên cao vút. “Thế nào rồi??? Khi nào hắn sẽ tới giết ta đây? Ta rất mong chờ đó!”
“Sắp rồi.” Lauriel chọc chọc vào đầu con rắn, con rắn màu cam dụi dụi vào
ngón tay nghịch ngợm của ả. “Nội trong tuần này thôi. Người sẽ được thỏa nguyện. Lúc đó, cũng mong người giữ đúng khế ước.”
“Ôi trời,
Lauriel đáng yêu của ta à. Ngươi không được nghi ngờ thần linh đâu nha.
Ta là một vị thần nhân từ nên ta có thể bỏ qua thái độ xấc xược của
ngươi, nhưng ngươi cũng đừng vì thế mà lấy làm kiêu rồi chọc giận ta
chứ?” Tiểu thần Commutalio vẫn dùng giọng điệu vui vẻ, không hề nhận ra
cơn tức giận nào mà Tiểu thần đang đề cập.
Lauriel khựng lại, con rắn bám vào tay cô ả rồi uyển chuyển thân èo uột của nó bò lên vai ả,
sau đó lại trườn lên cao hơn, rồi quấn thành vòng trên cổ như thể cô ả
đang đeo một chiếc khăn len màu cam.
“Tôi không cố ý chọc giận người.” Lauriel đáp bằng giọng mềm mỏng hơn. Nhưng vẫn không khác gì con búp bê biết nói.
“Được rồi. Được rồi! Ta là vị thần có tấm lòng nhân từ, ta không để ý đâu
mà!” Tiểu thần Commutalio cười khúc khích, đôi mắt đỏ híp lại, tai nhọn
hơi giật cùng đôi cánh xương nhè nhẹ phe phẩy. “Thật mong chờ, lâu lắm
rồi ta mới nhìn thấy được một kẻ có được Nhịp Đập Của Cổ Thần ở trái
tim. À không, ta đã thấy bao giờ đâu chứ. Đó là điều bất khả mà, nhưng
bây giờ thứ đó đang hiện hữu ngay trước mắt ta. Kể từ khi hắn bước vào
vùng đất này.”
Và rồi Tiểu thần Commutalio bỗng dưng bay lên,
bay vòng vòng Cây Ước Nguyện, sau đó đáp xuống bên cạnh gương mặt giống
con người ở trên cây như được khắc ra bởi nghệ nhân. Gương mặt đang
trong trạng thái đau khổ vô cùng chân thận. Tiểu thần Commutalio ôm lấy
thân cây đó, cười khúc khích nói:
“Chỉ là sinh linh phàm trần mà
sở hữu được Nhịp Đập Cổ thần, chứng tỏ hắn được một Cổ Thần nào đó ưu ái vô cùng.” Tiểu thần Commutalio bỗng dưng nhấn ngón tay vào gương mặt
cây, ấy thế mà cây lại chảy thứ nhựa màu đỏ như máu. Hoặc chăng, đó
chính là máu thật. “Tiếc rằng ta chẳng biết được là Cổ thần nào đã ban
phước lành to lớn như thế cho hắn nữa.”
Gương mặt trên cây bỗng chốc đổi biểu cảm, trông nó vặn vẹo và thống khổ hơn nữa.
“Nhịp Đập Cổ Thần sao?” Benjamin thốt lên câu ngạc nhiên, trông hắn hoang mang khi nghe đến một danh hiệu xa lạ.
Tiểu thần Commutalio rút ngón tay ra, chà xát nhựa đỏ dây vào tay mình lên thân cây.
“Phải, thứ đó có thể giúp thần tính tăng thêm một bậc mà không cần phải làm
đầy số lượng tín đồ. Hơn hết là, ta sẽ có chút uy lực của một Cổ thần.
Tuy rằng nó không giúp ta trở thành Tân thần được, nhưng chắc chắn đám
Tiểu thần khác sẽ phải cúi đầu trước ta. Kể cả Tân thần khác, hay là
Chính thần trong của tám tộc cũng phải phần nào dè chừng ta.”
“Thứ… quý giá như thế sao lại ở trên người một nhân loại như hắn ta?” Benjamin không thể tin nổi.
“Phải đấy, ta cũng rất thắc mắc. Vì Nhịp Đập Cổ Thần chắc giúp ích gì nhiều
cho phàm nhân cả. Hoặc là có giúp gì đó thật mà ta chưa biết chăng?”
Tiểu thần Commutalio nhún vai tỏ vẻ không quá quan tâm. “Sao cũng được,
sớm muộn gì Nhịp Đập Cổ Thần sẽ thuộc về ta.”
“Nhưng mà, người
muốn thứ đó đến vậy có thể nói cho kẻ tôi tớ này biết, tôi sẽ bắt hắn
đến trước mặt người để người lấy được thứ quý giá đó mà?” Benjamin không hiểu tại sao Tiểu thần phải dốc công sức để gài bẫy tên Saul đó như
thế.
“Ha ha, vậy mới thú vị chứ?” Tiểu thần Commutalio cười lớn
đầy tự tin nói. “Ta không những muốn Nhịp Đập Cổ Thần trên người hắn, ta còn muốn biến hắn trở thành tín đồ của ta kìa, không thì…” Tiểu thần
Commutalio lại sợ lên gương mặt cây đã bị đâm thủng một lỗ, chảy ra thứ
nhựa đỏ đang khô dần đi. “Hiến tế hắn cho Vật Linh của ta cũng không
tồi.”
Vật Linh. Nghe đến đây, Benjamin không tự chủ mà đưa mắt nhìn cái cây có hình dạng giống người, sống động từng chi tiết và
cả cảm xúc chân thật, cứ như thể tượng tạc bởi nghệ nhân thiên tài. Có
ai ngờ đâu, cái cây đó nuốt chửng người sống thế nào, và mỗi khi ăn ai
đó, cái cây sẽ nhả xương rồi tự mình lớn dần, tự thân biến hóa thành
hình thù của món mình mới vừa ăn.
Thần linh khi giáng thế đều sẽ
tìm một người đại diện cho mình, chẳng hạn như Đứa con của Thần linh,
nhưng Tiểu thần thì chưa đủ quyền hạn để ban phước cho đứa con nào cả,
nên họ phải có Vật Linh để có thể hiện thân.
Giống như mỗi sinh
linh đều phải có linh hồn của mình, đến Tiểu thần cũng phải có Vật Linh
để làm đại diện cho mình, thu thập tín đồ và củng cố thần tính. Cung
phụng Vật Linh cũng như là cung phụng vị thần đó. Không khác mấy những
nghi lễ cúng bái của các tín đồ của tôn giáo khác với tượng thần được
bày trong thần điện.
“Tôi hiểu rồi ạ.” Benjamin cúi đầu đáp.
“À phải rồi, tên quản gia đi cùng bọn chúng, là một Vong linh tộc Bất tử.
Ta cũng muốn tên đó nữa! Hiếm có một Vong linh nào có thể tự rèn hồn thể thành thực thể như tên đó lắm. Cấp bậc rất cao và không có xu hướng
thụt lùi, tên đó rồi sẽ ngày càng mạnh hơn nữa.” Tiểu thần Commutalio
nghiêng đầu, giọng thốt câu tiếc nuối. “Trong lúc đối phó với hắn thì ta không thể xử lý được tên Vong linh, mà ta e rằng khi ta xử lý hắn xong
xuôi rồi thì tên Vong linh đó sẽ bỏ chạy mất.”
“Giữ chân ông ta
thì có thể, nhưng để xử lý ông ta thì có chút khó khăn đấy.” Lauriel kéo con rắn đang cố tình siết chặt cổ mình ra. “Cả Sheena cũng không nắm
chắc mình có thể đối đầu với ông ta khi dùng hết sức.”
“Sheena…
con bé cứng đầu.” Tiểu thần than thở. “Nếu ban đầu đồng ý trở thành tín
đồ của ta thì bây giờ nó đâu cần phải chịu luồn cúi như thế.”
Lauriel đột nhiên há mồm cắn vào đầu con rắn, răng nghiến chặt lại rồi bứt thân con rắn ra. Ả nhai đầu con rắn sống sau đó nuốt ực xuống, thân của con
rắn cam cựa quậy trong tay ả nhưng muốn vùng thoát. Song, nó bị ả ném
đến Cây Ước Nguyện.
Cành cây khẳng khiu không lá đột ngột vươn
dài ra, bắt lấy con rắn chỉ còn mỗi cái thân. Sau đó chỗ gương mặt như
được khắc trên thân cây bỗng tách hai nửa, con rắn hoàn bị nuốt chửng
trong khe hở dị hợm màu đỏ lờm.
Lauriel liếm môi, lau đi vết máu chảy ra, lem trên miệng mình. “Tôi đã đánh lừa hắn là sẽ có vật phẩm hỗ trợ hắn giết thần. Giờ đến lúc lừa lọc rồi, ngài có gợi ý cho tôi vật
phẩm nào đáng tin để hắn không nghi ngờ chứ?”
“Có chứ!”
Tiểu thần Commutalio vừa reo lên, Cây Ước Nguyện lại cựa quậy, lần này thì
phần rễ của nó đột nhiên nảy hạt mầm, đâm chồi lá, rồi chớm nụ, sau đó
nở hoa. Một đóa hoa màu xanh có nhiều cánh, trông giống hoa thược dược,
nhưng nó có màu đen loang dần ra xanh.
Tiểu thần bứt đóa hoa đó xuống, ném cho Lauriel.
“Bảo hắn cứ đeo cái này đến giết ta. Mùi hương của nó có thể giúp hắn mạnh
hơn gấp mười lần. Nhưng do có Nhịp Đập Cổ Thần nên tác dụng của nó sẽ bị giảm hiệu quả, vậy nên ngươi nên bày biện trong cái tráp nào đó rồi dặn hắn khi nào vào lĩnh vực của ta rồi hẳn sử dụng.”
Lauriel chụp
lấy bông hoa đen loang màu xanh ma mị đó, ả không có ý định ngửi thử.
Nghe lời căn dặn của Tiểu thần, ả gật đầu vẻ đã nghe rồi cất bông hoa
vào không gian của mình.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giao cho hắn.”
Lauriel bay sà xuống, thu cánh lại. Ả cúi đầu chào Tiểu thần một cái rồi cứ thế lướt ngang qua Benjamin mà không nhìn tới một lần.
Benjamin thì cứ ngoái theo sau, vẫn vương vấn mùi hương thơm ngon tỏa ra từ ả.
“Benjamin ngoan, một ngày đó Lauriel sẽ là của cưng.” Tiểu thần Commutalio nhìn
bóng hình yểu điệu khuất sau bóng đêm, đôi mắt đỏ như máu híp lại thành
một vệt sáng rỡ, lóe lên tia nguy hiểm. “Ta chắc chắn đấy.”
Sau khi khế ước này kết thúc, Tiểu thần Commutalio tự cam đoan với chính mình sẽ dạy dỗ Ác ma nhỏ xấc xược này một trận ra trò.
*
“Ngài nói cái gì?”
“Ta nói rồi mà. Sao ai cũng muốn ta nhắc lại lần hai vậy.” Khan thở hắt ra một hơi bất lực.
Kelcey chẳng quan tâm đến thái độ của Khan, anh ta đảo mắt nhìn quanh. Căn
phòng sạch sẽ ngăn nắp, không có ai ngoài ba người. Chẳng ai sẽ ngờ được vừa rồi ở trong căn phòng này, anh sắp sửa bị một con sói điên nhai đầu chỉ vì một bãi nôn.
Hiện tại, cả ba đều đang ngồi trên ghế dài, anh ngồi đối diện với hai anh em nhà Evangeline. Nói thật, trông họ
chẳng giống anh em một chút nào.
Kelcey mới hít một hơi rồi lặp lại lời vừa rồi Khan đã nói với mình.
“Ngài muốn Aloin hiện thân bằng hình thái Thiên thần của mình sao?” Kelcey
nhíu mày, giọng thả chậm, anh nói một cách nặng nề. “Từ sau khi thoát
khỏi ngục tối, anh ta liên tục ngủ sâu, gần đây khoảng thời gian chiếm
dụng cơ thể của anh ta cũng ít hơn rất nhiều. Có lẽ Aloin đã quá kiệt
sức cho lần biến thân trước đó, bây giờ việc đó với anh ta sợ là quá
sức…”
Vừa dứt lời, Kelcey khựng lại, nét mặt cũng thay đổi. Vẻ
như là đang lắng nghe gì đó. Khan nghĩ là anh ta đang giao tiếp với
Aloin trong tâm thức.
Trong đoàn của Khan vẫn chưa có ai biết
việc Aloin là một Thiên thần, ngoài hắn và Saul, à cả Kahan nữa. Hắn
nghĩ việc này càng ít người biết thì tốt hơn nên cũng cho lui hết mọi
người ra bên ngoài, còn chuyện lát sau đưa ra lời giải thích thế nào.
Khan cũng đã có một vài ý tưởng.
“Được rồi, mọi người cứ nói chuyện với anh ta đi.” Kelcey nói thế rồi nhắm mắt lại.
Tức thì, khi Kelcey mở mắt ra, trên người anh ta đã có một loại khí thế
khác. Thần thái cũng khác biệt với trước đó, dù rằng vẫn cùng một khuôn
mặt không thay đổi.
“Ối chà, ngài cần gì ở tôi sao?” Aloin xoa
cằm, nụ cười nhoẻn lên có chút cợt nhả. “Nếu là vì muốn ngắm vẻ ngoài
xinh đẹp của Thiên thần tôi thì xin miễn à nha, rất tốn sức. Bù lại thì
để tôi vẽ tặng ngài bức tranh khỏa thân của tôi cũng được.”
“Ngài… thật biến thái!” Aloin hoảng loạn giơ tay bắt chéo ngay ngực. “Tuy rằng có dị bản truyền rằng Thiên thần không có giới tính nhưng tôi đã nhận
định mình là đàn ông từ khi sinh ra rồi!!”
Khan hất cằm về phía
cánh cửa đóng chặt. “Lát nữa ta phải cho họ một lời giải thích nữa, tuy
rằng ta có thể giấu giếm giúp anh mà không nói gì, nhưng chắc chắn họ sẽ nghi ngờ anh là Thiên thần đấy, vậy cũng được à?”
“Hả?” Aloin vẫn chưa hiểu lắm, mặt mày ngơ ra.
Khan đưa cho hắn tờ giấy mình đã dịch mã morse ra cho Aloin xem.
“Tôi có ý định nói rằng anh là Thánh nữ. Vì hiện tại bên phía thần điện thờ
Thần Khởi Đầu Arlen đã có Thánh tử rồi, không thể nào lòi ra Thánh tử
thứ hai được nên giờ chỉ còn cách bảo anh là Thánh nữ thôi. Mà đã thế,
thì anh phải là phụ nữ mới được.”
Aloin xem qua tờ giấy, nhìn đến tên chủng tộc của mình xuất hiện là hiểu ngay ý đồ của Khan cũng như
mục đích của hắn khi gọi anh tới đây.
“Ý anh là muốn dùng thánh lực để thay thế cho sự hiện diện của Thiên thần?” Saul cũng nghiệm ra ý đồ của Khan.
“Phải. Thiên thần sinh ra đã có thánh lực dồi dào sẵn, con người có thánh lực
gần như vô hạn tựa Thánh nữ hay Thánh tử là gần với cấp bậc của Thiên
thần nhất. Chỉ là khác chủng tộc thôi mà.” Khan nhún vai. “Tuy rằng
phương thức này có thể không hiệu quả, nhưng ai sẽ biết khi chúng ta
không nói?”
Aloin vô thức gật đầu với suy nghĩ của Khan, nhưng
anh ta nhớ ra mình phải thừa nhận bản thân là nữ thì mặt mày chẳng mấy
chốc trở nên vặn vẹo.
“Vấn đề là… ai có thể tin tôi là phụ nữ
chứ?” Cơ hàm Aloin co giật. Anh cao ráo, ngực phẳng vai rộng, bước chân
đường hoàng dứt khoát, nhìn qua là biết đàn ông đích thực. Khó mà khiến
người ta có thể nhận định giới tính của anh là nữ.
“Anh cứ bảo
thời gian trước mình có ăn nhầm thứ gì đó nên bị biến đổi giới tính, giờ đang tìm thuốc giải để phục hồi.” Khan vỗ vai Saul. “Để Saul làm chứng
đi.”
Saul gật đầu, không dị nghị gì. Ánh mắt cũng quay về vẻ bình thường.
“Ăn nhầm thứ gì…” Aloin hoang mang nói. “Làm quái gì có thứ nào quái đản như thế.”
“Có mà anh không biết đấy.”
Khan nhớ có một loại nấm cho phép đổi giới tính ngược lại với giới tính cơ
bản. Đây không phải kiến thức trong cốt truyện, mà là do hắn đọc được ở
cuốn sách nào đó về dược thảo học trong thư viện nhà mình.
Thoải mái Khan giải quyết xong mối bận tâm nhỏ, Khan đứng dậy rời khỏi ghế.
“Giờ thì gọi Dion vào và bắt đầu thôi, Saul sẽ bảo hộ cho chúng ta trong lúc khởi động ma pháp trận.”
Như nhớ ra gì đó, Khan đứng lại rồi ngoái đầu nói với Aloin vẫn chưa thể
bình tĩnh lại. “Vậy nên từ bây giờ...” Khan mỉm cười thân thiện. “Anh
Aloin sẽ là cô Aloin nhé! À, nhớ dặn Kelcey cho kỹ nữa.”
Lần đầu tiên trong suốt thời gian anh đồng hành cùng với Saul, Aloin mới
thấy được ánh mắt đồng cảm thầm lặng của cậu ta đang hướng về phía mình.
Aloin không nói gì cả, mặt mày anh ta xám ngoét, trông tồi tệ hơn cả lúc Kelcey làm một bãi nôn trên người Lai.