Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 126: Tóc của anh trai dài rồi


trướctiếp

Tất nhiên là Khan không bị sét đánh, và hắn cũng không nghĩ mình là nhân vật chính.

Nhân vật chính không phải mạnh nhất, mà là vì luôn phải đối đầu với kẻ mạnh nên nhân vật chính buộc phải vượt lên, phát triển và mạnh hơn.

Nếu theo đúng cốt truyện diễn ra, Ibrahim thành công có được xác của hắn và chiếm lấy, thì Ibrahim chính là phản diện kinh khủng nhất mà Saul phải đối mặt.

Nhưng mà điều hắn cần biết bây giờ không phải là cơ thể mình có công năng gian lận ra sao. Cái mà hắn muốn biết là kho báu của Evangeline kia kìa.

“Gia tộc ta có cất giấu một kho tàng rất nhiều của báu. Ta muốn biết kho báu đó nằm ở đâu.”

Ibrahim nhướng mày, hiển nhiên rất bất ngờ với thông tin này. Chúa Quỷ suy nghĩ, ánh mắt trở nên đăm chiêu. Ông suy nghĩ một lúc lâu, rà soát hết mọi ngóc ngách của hầm trú và mật thất trong tòa lâu đài. Nhưng chẳng có nơi nào có vẻ là đang giấu kho báu mà Khan vừa nói.

“Ngài có chắc chắn không? Tôi dám khẳng định, nếu Evangeline có kho báu tồn tại thật thì tôi đã không bỏ qua rồi.” Ibrahim thở dài nói tỉnh bơ. “Tôi chạy trốn chật vật lắm, tài sản nhiều đến mấy cũng dần hao hụt theo năm tháng. Đã vậy, bây giờ tôi còn phải đi làm mà chẳng có đồng lương nào giắt lưng nữa kìa.”

Lão già này đang chửi khéo hắn keo kiệt à?

“Ông thấy bất công vậy thì nghỉ việc đi.” Khan đứng dậy, vờ như chẳng thấy khuôn mặt bất mãn của Ibrahim.

Hắn biết Ibrahim không thể nghỉ việc. Và điều đó cũng không thể ngăn được hắn trêu chọc lão già thích phá hoại sự bình yên của thế giới.

“Tôi không có lương cũng được. Nhưng ngài cũng cho nên cho tôi kỳ nghỉ chứ?”

“Còn nhiều việc phải làm lắm. Ông cứ cần cù cống hiến hết mình thì chắc chắn tôi sẽ phê duyệt cho ông một kỳ nghỉ trong mơ.”

Ibrahim im lặng nhìn điệu cười nửa miệng trên môi Khan, hiển nhiên là ông chẳng có chút lòng tin nào với lời hứa hẹn này.

“Vậy tôi cần làm gì? Tra xét lại mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài này một lần nữa?”

“Không cần. Ông đi gom hết di vật của cha ta đến đây.” Mặc dù đã biết ngài Bá tước quá cố không phải cha ruột của mình, nhưng Khan vẫn gọi ông ấy là cha một cách tự nhiên như thể mình không hề biết sự thật động trời đó. “Tất cả. Từ những thứ chôn cùng ông ấy cùng những thứ vẫn còn để lại ở đây. Cái nào có dấu vết ông ấy đã chạm qua thì đem lấy hết đi.”

Đó là một nhiệm vụ khó nhằn. Nhưng với Ibrahim, một Vong Linh nhạy cảm với linh hồn thì không. Ibrahim có thể dễ dàng tra xét những món đồ mà Bá tước đã từng chạm qua bằng linh hồn, chẳng khác gì một cái máy dò di động cực phẩm. Nhờ Ibrahim mà Khan không cần phải tập hợp người hầu lại để mở cuộc điều tra phức tạp nào khác.

Sau khi Ibrahim rời đi theo lệnh của Khan. Hắn cũng lập tức đi nghỉ ngơi. Còn chuyện gì nữa thì cứ để mai tính.

Mà lúc này, Khan cũng không thấy Saul đâu. Hắn chỉ thắc mắc một chốc rồi mặc kệ.

Trở về phòng ngủ của mình, Khan đi ngâm mình trong nước nóng cho thư giãn rồi mới lên giường. Nhưng trước khi ngả đầu xuống gối, Khan gọi thử tên Ulkos. Song, chỉ có mỗi Kahan là đáp lại hắn.

“Chủ nhân ngốc lại ngốc nghếch!” Kahan chui ra từ tay Khan, thân rắn quấn quanh cổ tay hắn như vòng trang sức. Kahan nghển đầu, cứ tưởng hắn dở hơi nên hí hửng trêu chọc.

“Chủ nào tớ đó. Ngươi cũng khác gì?” Eihan cũng đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Kahan. Không để hụt thời cơ xỉa xói nó.

“Eihan không đi đi?” Kahan khó chịu nói. “Eihan ở đây, chi?”

“Giờ ngươi muốn đuổi Eihan quý phái này đi sao? Thật chẳng quý phái tí nào!”

Kahan xì xì vài tiếng. “Kahan không cần quý phái.”

Trước khi cả hai lại cãi nhau inh ỏi, Khan lập tức lên tiếng chen vào.

“Nếu ngươi đã kiểm tra ta xong thì ngươi có thể quay về.”

Đôi mắt cẩm thạch của Eihan lướt qua nhìn Khan, màu của viên đá chợt chuyển sang sắc vàng dịu nhẹ.

“Ulkos là nguồn gốc của sự hỗn loạn. Một vị cổ thần được sinh ra từ thuở sơ khai. Hắn mang rất nhiều hình dạng và lẩn trốn trong nhiều câu chuyện kể. Hắn không cần một tín đồ nào. Vì chỉ cần sự hỗn loạn tồn tại là hắn có thể tồn tại.”

Vậy có nghĩa là, câu chuyện về Ulkos trong miệng của Thiên thần cũng chỉ là một dạng câu chuyện tồn tại cùng với nhiều câu chuyện khác?

Khan nhướng mày, không nghĩ Eihan sẽ cung cấp cho mình thông tin về cổ thần. Vốn dĩ từ sự kiện Ngày Mưa Tro, rất nhiều câu chuyện của cổ thần trên thế gian đều biến mất theo cái chết của thần linh.

Nhưng mà... chính nó bảo hắn là Ulkos đã chết rồi cơ mà?

“Tại sao ngươi muốn biết về Ulkos?” Eihan nghiêng đầu hỏi. “Người muốn thờ phụng cổ thần Ulkos sao?”

“Không.” Khan lắc đầu trả lời ngay lập tức.

Hắn nói. “Ta chỉ thắc mắc tại sao Ulkos lại chết được, vì sự hỗn loạn luôn có mặt ở khắp mọi nơi. Dù nhỏ hay lớn, thì nó vẫn tồn tại. Ngay cả sự kiện kinh khủng của Ngày Mưa Tro cũng là một sự kiện mang tính hỗn loạn. Vậy, tại sao Ulkos lại chết?”

“Eihan biết lý do đó.” Eihan nhảy vụt đến trước mặt Khan, gương mặt vô cảm của nó áp sát lại khiến Khan giật nảy mình. “Ngươi muốn biết lý do không?”

“Ta phải trả giá cái gì?”

“Eihan thích những người thông minh. Vì thông minh cũng là một phẩm chất cần có để trở nên quý phái!”

Hắn cảm thấy mệt với sự quý phái này rồi đấy.

“Làm đầy tớ cho Eihan! Eihan sẽ cho biết tất!!!”

Khan không nói gì, hành động của hắn nói lên tất cả.

Khan đắp chăn đi ngủ cùng tiếng cười nắc nẻ khoái trá của Kahan.

Bên tai là những tiếng làu bàu trách móc Khan không quý phái của Eihan, tất cả đều trôi tuột đi trong giấc ngủ. Có lẽ là vì hắn quá mệt sau cuộc chinh phạt ma thú. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Thế nên hắn mới nhanh chóng ngủ say như thế.

Và hắn nằm mơ.

Hoặc lẽ không phải là mơ.

Khan bần thần nhìn lại khung cảnh xung quanh, đây là khung cảnh ngôi làng trong Thánh tích. Hắn đang bay lơ lửng ở trên không, giữa nên trời đỏ ối của hoàng hôn. Bên cạnh Khan còn một người nữa, gương mặt đó cũng không xa lạ gì.

Là Dalton.

Hay nên nói là Ulkos hóa thành nhỉ?

“Ta tưởng Thần Ulkos đã chết rồi.”

“Ta có rất nhiều danh tính. Nhưng Thần Danh duy nhất của ta là Chúa Tể Quái Vật Ulkos. Phải, như ngươi nói, ta đã chết. Kẻ mà ngươi đang gặp chỉ là ý chí còn sót lại của thần linh. Ta chỉ đang cố níu giữ lại chút tàn tích cho đến khi hoàn toàn biến mất trên thế gian mà thôi.”

Chúa Tể Quái Vật? Ma thú cũng được xem là quái vật. Đó là lý do Khan có thể nghe hiểu được tiếng của ma thú à? Kỹ năng ngoại ngữ này hơi thừa thãi đối với Khan.

Lúc này, Ulkos đang hướng nhìn xuống, ngắm ngôi làng không bóng người. Trong đáy nâu trầm dưới hình dạng của Dalton như đang ẩn chứa điều gì đó hoài niệm.

“Ta muốn gặp một người trước khi hoàn toàn biến mất trên thế gian này.”

Lại là chuyện gì đây. Khan cảm thấy ảo não ngay tức thì. Hắn cảm thấy chuyện này chẳng có gì tốt.

“Người đó là Hattie à?”

“Chắc hẳn ngươi nghĩ đây là một câu chuyện tình yêu giữa thần linh và con người, một chuyện tình bị cấm thật đẹp đẽ phải không?” Ulkos cười phụt ra như thể thấy chuyện gì hài hước lắm.

Lâu lắm rồi Khan mới có cảm giác thua cuộc một cách khó hiểu, dẫu cho chẳng có cuộc đối đầu hay trận chiến nào diễn ra. Song, đúng là hắn có suy nghĩ như thế thật.

“Người ta muốn gặp, hẳn là ngươi cũng biết đấy.”

Trong tâm trí của Khan nghĩ tới một người, nhưng ở ngoài mặt hắn vẫn không thể hiện gì quá rõ ràng. Trừ khi Ulkos có kỹ năng đọc được suy nghĩ của hắn.

“Gặp để tâm tình hay là để báo thù?” Khan ướm hỏi.

“Để nghe câu trả lời.”



Vậy là tâm tình rồi nhỉ?

“Mà, nếu ngươi là một cổ thần, vậy ngươi có biết đến... không?”

Ngươi có biết đến Chúa Sáng Thế không? Có ba từ quan trọng nhất trong câu nhưng không thể phát ra âm thanh.

“Ta biết ngươi đang hỏi đến ai. Vì ngươi đã xuất hiện đúng như đã hứa. Nên ta sẽ trả lời ngươi.”

Đúng như đã hứa? Hắn có hứa hẹn gì với Ulkos sao? Điều đó làm sao có thể? Hắn còn chẳng biết trong lãnh địa của mình có tồn tại Thánh tích. Vậy điều mà Ulkos vừa nói có nghĩa là gì? Nhưng mọi thắc mắc đều tan đi khi Ulkos nói rằng sẽ cho Khan biết câu trả lời mà hắn mong mỏi.

Khan không nhận ra bản thân mình đang chú mục vào Ulkos, nhìn vị tà thần kia không chớp mắt.

“ “

“ “

Sao hắn... không thể nghe thấy gì? Rõ ràng là miệng của Ulkos đang khép mở, chắc chắn câu trả lời Khan muốn biết đang tuôn ra từ miệng của vị Chúa Tể Quái Vật tự xưng. Nhưng tại sao hắn vẫn không nghe thấy được gì? Tất cả mọi âm thanh như bị nuốt chửng hoàn toàn. Đã vậy, hai mắt của hắn đang trừng trừng nhìn Ulkos không chớp mắt thế mà, tại sao hắn không đọc được khẩu hình của Ulkos vậy? Mặc dù hắn cũng có kỹ năng đọc môi.

Khi Khan vội tiến lên, nghĩ rằng có thể lại gần một chút sẽ nghe rõ hơn. Nhưng một nguồn sáng từ đâu bất ngờ lóe lên trong chớp mắt khiến Khan phải nhắm mắt lại, giơ tay lên che mặt để cản bớt cơn chói.

Và khi Khan mở mắt ra, hắn nhìn trân trân trần nhà quen thuộc. Ánh sáng từ cửa phòng hắt vào, lan đến bên giường. Hắn đã tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

“Chết tiệt!” Khan lầm bầm tức tối.

Hắn không biết là do Ulkos giở trò hay là chính “nó” đang ngụ trong tâm thức của hắn bày ra. Song một điều không thể bàn cãi bấy giờ là, hắn đang cảm thấy rất tệ.

Chẳng có chuyện suôn sẻ cả.

“Thưa Bá tước, ngài đã dậy chưa ạ?”

Bên ngoài, người hầu đã bắt đầu gõ cửa để chuẩn bị hầu hạ tươm tất cho hắn. Nếu hắn im lặng, người hầu sẽ lui xuống không làm phiền cho đến khi hắn rung chuông. Nhưng Khan cũng không có ý định nằm tiếp.

Khan đương ra lệnh cho họ vào thì đột nhiên, hắn nhận ra sự bất thường ở chính bản thân mình.

“Cái quái gì thế này???”

Không giấu nổi kinh ngạc, Khan trố mắt nhìn tóc của mình xõa tung trên ga giường, suối tóc đen xen kẽ những lọn trắng tuyết tuôn đến tận bên mép giường thả xuống, loáng thoáng thấy được phần đuôi tóc tràn ra trên thảm lót sàn.

“Bá tước...?” Bên ngoài, người hầu đã nghe thấy tiếng hốt hoảng của hắn. Có lẽ họ định xông vào ngay.

“Không ai được vào! Lui hết đi!” Khan gần như gầm lên, lớn tiếng nói vọng ra ngoài cửa.

Khi chắc chắn người hầu sẽ không vào phòng nữa. Khan lật chăn, vội vàng xuống giường, hắn rùng mình khi thấy tóc mình chạm gót chân, thậm chí dài hơn cả thế. Hắn nhớ đến nhân vật công chúa tóc mây mà hắn biết trong truyện cổ tích. Trông hắn bây giờ chẳng khác gì nàng Rapunzel bị nhốt trong tháp chỉ chờ hoàng tử tới.

Tất nhiên chẳng có hoàng tử nào cả.

Khan đứng trước chiếc gương soi toàn thân, tay hắn cầm lọn tóc dài ở trước ngực mình kéo thử một cái. Chân tóc bị kéo khiến da đầu nhói lên. Đau

Không phải mơ.

Ở trong gương là Khan với đôi mắt hai màu trắng đen khác biệt, mái tóc đen nhánh xen kẽ những lọn tóc trắng, suối tóc dài tựa thác đổ trên sàn.

“Khốn kiếp! Cái quái quỷ gì đây?” Khan gắt lên, gọi kẻ đáng nghi nhất ra. “Kahan!”

Khi tóc hắn thành ra như hiện tại, hắn không nghĩ đến thủ phạm nào khác ngoài Kahan.

Từ bên gáy, Kahan trườn ra và xuất hiện ngay trước mặt Khan. Hiển nhiên nó cũng thấy tình trạng quái gở của Khan, nó há hốc mồm trong cũng ngạc nhiên vô cùng. Rồi nó cũng hét toáng lên ngay lập tức.

“Eihan!!! Eihan đồ ngốc!!!!”

Sao lại là Eihan? Lần này Khan cũng nghệt mặt ra.

Sau đó Eihan xuất hiện từ trong mái tóc của hắn, Eihan vén tóc Khan lên như vén rèm ngủ rồi bước lên trên vai Khan. Khuôn mặt của Eihan không thể hiện cảm xúc nào, nhưng giọng điệu chán chường của nó dường như đã cho Khan biết đáp án.

“La lối cái gì? Sao không đi ngủ đi hả?”

“Kahan không cho! Kahan không cho phép!!! Chủ ngân ngốc là của Kahan!!!”

Eihan dùng cây lượng gỗ chẳng biết lấy từ đâu ra, chải lại tóc cho mình một cách thong thả. Nó bình thản nói: “Ích kỷ là không tốt đâu, Kahan ngây thơ. Vì ngươi quá ngây thơ nên ta mới phải đau đầu đấy.”

Khan không tính để cả hai lời qua tiếng lại không có hồi kết. Hắn vươn tay ra định bắt lấy Eihan trên vai mình thì Eihan đã biến mất, lơ lửng ở trước mặt hắn.

“Eihan quá quý phái để bị đụng chạm, cẩn thận hành vi của mình đi nhé!”

Khan cầm lên lọn tóc dài thượt của mình, mặt mày sa sầm hỏi:

“Đây là thành quả của ngươi hả?”

Lúc đó Kahan tức tối lao tới chỗ Eihan, nhưng đột nhiên Eihan búng ra một cái gì đó. Kahan bị đánh trúng rồi rơi bộp xuống. Nó đã bị nhốt trong một cái lồng hình tròn, được đan lại bằng cây cối. Trông chẳng khác gì một quả banh nhỏ có trang trí con rắn giận dữ ở bên trong.

“Phải. Vì ngươi sẽ là đầy tớ của Eihan! Linh hồn của Eihan sẽ để lại dấu ấn trong linh hồn ngươi, nên cơ thể ngươi sẽ có sự thay đổi tượng trưng cho sự thành công của khế ước!”

Khan lạnh lùng nhìn Eihan. Giờ thì hắn hiểu rồi.

Không khác gì Kahan, Eihan bây giờ là Linh Hồn Sơ Khai thứ hai nhận hắn làm chủ nhân. Nhưng rơi vào miệng của nó thì địa vị của họ thay đổi. Cũng không khó đoán, Eihan cao ngạo luôn giữ chữ quý phái trên miệng sao có thể cam tâm bảo rằng mình sẽ nhận nhân loại là chủ nhân?

“Ta không cần. Giải khế ước chết tiệt đó đi!”

Khan không nể nang gì mà nói thẳng. Sau đó hắn quay người đi tới chiếc kệ trưng bày nhiều loại đồ cổ sưu tầm, lấy ra một con dao nhìn vẫn còn bén lưỡi. Không chần chừ mà luồn ra sau đầu, giữ lấy phần tóc, kéo mạnh con dao cầm trong tay để nó cắt ngang ngàn sợi đen trắng.

Mái tóc dài bị cắt đi dễ dàng. Nhưng sau đó, mái tóc của hắn vừa bị cắt lại dài ra bằng mắt thường có thể trông thấy được. Lần này, nó dài tới hông rồi ngừng lại. Như thể đang e ngại ánh mắt trừng trừng đầy hung hăng của Khan.

Khan lần nữa cắt phăng đi mái tóc dài vướng víu, nhưng lần nữa, từ phần hắn cắt đi, tóc tiếp tục dài ra như trêu ngươi hắn. Lần này nó dài qua hông một chút. Nếu mà hắn tiếp tục cắt nữa thì có khi nó dài qua mông của hắn luôn.

“Khế ước không giải được đâu. Chúng ta là Linh Hồn Sơ Khai đó. Sự lựa chọn của chúng ta luôn tuyệt đối và đúng đắn. Nếu như ngươi muốn giải khế ước thì...” Eihan bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn, nó dường như rất thích mấy trò khiến người khác giật mình như thế này. “Một trong hai bên chúng ta phải chết.”

Khan khựng lại, không nghĩ rằng điều kiện giải khế ước sẽ khắc nghiệt như thế này.

Kahan bị giam nhốt trong cái lồng cây cuối cùng cũng thoát ra được, nó trườn tới chỗ Khan rồi bò lên vai Khan nhanh chóng. Đối mặt với Eihan, Kahan rít lên:

“Chủ nhân ngốc không chết! Eihan chơi xấu! Eihan không hỏi Kahan!”

“Eihan quý phái luôn đúng! Không cần hỏi Kahan!”

“Eihan là đồ ngốc! Eihan không quý phái chút nào!!!”

Khan mặc kệ cả hai chí chóe cãi nhau rồi lao vào đánh nhau như trẻ con. Hắn bần thần nhìn mình trong gương, vẫn là hắn không khác gì ngày hôm qua ngoài mái tóc dài tới hông. Thậm chí là tóc không cắt được như ý muốn nữa.

Tại sao phải là tóc dài chứ?

“Nếu ngươi không hài lòng thì tóc đổi sang màu xanh lá giống ta nhé? Hay là móng tay màu vàng kim nào? Eihan quý phái sẽ chiều ngươi!” Eihan như biết được suy nghĩ của hắn, đột ngột đưa ra một đề xuất khác.

Khan chấn chỉnh lại tinh thần, bỗng dưng cảm thấy tóc dài thật ra cũng không tệ.

*

“Đây là đâu?”

Sau khi Chi tỉnh dậy, cô chợt nhận ra mình đang ở một căn phòng tươm tất gọn gàng, mình đang nằm trên giường với chăn êm nệm ấm. Hoàn toàn khác xa với sàn đá cứng ngắc và không gian tối tăm chỉ có đốm sáng lập lòe của nến sáp. Ở đây có mùi thơm thoang thoảng rất thoải mái, không giống với mùi hôi thối và máu tanh tại nơi cô bị giam nhốt.



Chi không vội mừng vì mình được cứu sống, cô cảnh giác nhìn xung quanh, thấy phòng không có ai liền vén chăn, khẽ khàng đi xuống giường. Không biết ở đây là nơi tốt lành gì, điều cô nghĩ tới đầu tiên khi tâm trí dần trở nên tỉnh táo là: Chạy trốn thôi.

“Ngươi tỉnh rồi đấy à!” Một người phụ nữ trẻ bước vào, trên khuôn mặt tàn nhang hiện ra vẻ nhăn nhó chẳng tốt lành gì. Khi ánh mắt của ả lia tới chỗ Chi, cô có cảm thấy được ác ý đang tràn ra từ cảm xúc của ả ta. “Thật tình, bây giờ mới tỉnh đó hả?! Phiền chết đi được. Ta có một chỗ ngủ thôi đấy mà phải nhường cho thứ tạp chủng như ngươi!”

Vậy đấy. Lý do mà Chi muốn bỏ trốn là bởi ác ý của mọi người. Từ khi tỉnh dậy tại thế giới này. Chi đã biết mình là kẻ không được chấp nhận cho dù ở bất cứ nơi đâu. Ở kiếp trước cô là trẻ mồ côi. Ở kiếp này cô cũng là trẻ mồ côi, nhưng còn tệ hơn, cô là đứa con lai bị mọi chủng tội khinh thường.

Khi nhận thức được mình tái sinh ở thế giới xa lạ. Chi còn tưởng mình đã trở thành nhân vật nữ chính trong bộ truyện lãng mạn nào đấy. Cho đến khi nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ rơi vào tay buôn nô lệ, sau đó bị tống vào ngục giam nơi mà các tù nhân bị giam nhốt ở đó trở thành công cụ thử thuốc.

Chi cũng bị thử thuốc một lần. Nhưng sau một lần đó, không ai động tới cô một lần nào. Tuy rằng cô không biết lý do tại sao, nhưng chắc chắn đó cũng không phải điều hay ho gì.

“Em xin lỗi ạ... Chị xinh đẹp đừng tức giận nha!” Chi cười hì hì, nịnh nọt lấy lòng cô gái tàn nhang. Cô gái tàn nhang này có vẻ chỉ là hầu gái, cũng chẳng phải thân phận cao quý gì, hẳn là chỉ muốn thu được cảm giác bề trên đối với cô thôi.

“Xinh... xinh đẹp á? E hèm, coi như ngươi cũng biết điều! Nếu tỉnh rồi thì dậy làm việc. Đi theo ta, ta sẽ bày cho ngươi!”

Nói rồi cô hầu gái đã quay người bỏ đi trước. Chi vội vàng đuổi theo sau. Lúc đó cái bụng của cô cũng ọt ọt vang lên. Nhưng có vẻ cô hầu đã lờ tiếng động đó đi mà cứ bước tiếp về phía trước, để Chi với cái bụng đói cố gắng nối gót theo sau.

Chi vừa đi vừa quan sát xung quanh, cô phát hiện ra mình tỉnh dậy ở khu nhà giàu có. Chắc không phải tên hắc Tinh linh kia đâu nhỉ? Nếu thế thật thì cô nhất định phải chạy trốn cho bằng được. Song, trong lúc mơ màng giữa cơn mê, cô loáng thoáng biết được rằng mình đã được cứu khỏi móng vuốt của tên man rợ đó rồi.

Có vẻ không phải đâu. Chi tự thôi miên mình.

“Suise, xuống khu giặt à? Đi cùng đi.”

Tại ngã rẽ tiếp theo trên hành lang cô hầu bị gọi lại bằng cái tên Suise, sau đó một cô hầu khác tiến tới cùng giỏ đồ đan mây trên tay. Trông giỏ đồ khá to, Chi ước chừng mình có thể miễn cưỡng ôm vừa bằng hai tay.

Cô hầu đó lướt mắt nhìn Chi rồi chẳng để tâm. Chi thấy vậy cũng không giận hay buồn, mà còn may mắn vì mình được phớt lờ.

“Mới đi lấy đồ từ chỗ hai tên nhóc kia à?” Người hầu Suise khịt mũi hỏi, không hề có sắc thái tôn trọng nào.

Rõ ràng là người hầu, còn phải đi lấy đồ giặt từ chỗ người ta mà giọng điệu hống hách thế nhỉ? Chi bĩu môi trong lòng, chê thái độ phục vụ của cô hầu gái Suise này.

Cũng cùng lúc đó, Suise đột nhiên lấy rổ đồ dơ từ tay hầu gái kia, rồi đưa rổ đồ cho Chi. Mắt của Suise lườm Chi sắc lẹm. Chi thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt lại cười nịnh, đưa tay ôm lấy rổ đồ hơi quá khổ với mình.

Cô hầu kia được rảnh tay, giọng có vẻ vui hơn. “Ừ, còn đồ của ngài Bá tước nữa. Nhưng sáng nay ngài ấy không cho phép người hầu nào vào phòng nên chẳng lấy được. Chắc phải để tối.”

“Chậc, có khi nào là đang vui vẻ với cô nào không? Hẳn là vẫn muốn mây mưa thêm nên không muốn làm phiền.” Suise mở miệng đã phun ra mấy lời chẳng hay ho cho lắm.

Chi khó khăn bám theo họ với rổ đồ trên tay, trong khi cả hai ríu rít trò chuyện.

“Thật vậy không? Từ lúc quay về ngài ấy đâu có ôm ấp cô nàng nào nữa? Chẳng những thế, ngài Bá tước còn đưa cả hai đứa con hoang kia vào gia phả cơ mà? Có vẻ ngài Khan chung tình với người phụ nữ tên Kelley đó lắm.”

“Cô nghĩ gì vậy?! Ngài Bá tước từng là tay ăn chơi đã ngắt bao nhiêu đóa hoa rồi mà cô còn có suy nghĩ ngây thơ vậy? Cô quên mất chị Eve đã từng bị ngài ấy dụ dỗ rồi vứt bỏ như thế nào hả? Chị ấy còn mang thai bỏ trốn kia kìa!”

“Trời đất, tôi tưởng cái đó chỉ là tin đồn? Chuyện đó là thật sao?”

“Thật chứ sao? Eve từng thân với tôi mà! Chị ấy được cho một số tiền lớn với điều kiện phải khuất mắt khỏi gia tộc Evangeline. Còn phải lập lời thề máu nữa cơ!”

“Ôi trời, thật khủng khiếp!”

Thật à? Tên Bá tước này khốn nạn thế? Cô vừa cảm thấy hai tay nặng nề bởi rổ đồ, vừa cảm thấy tương lai mình bỗng dưng mịt mù. Ở một nơi mà ngay cả chủ nhân của nó cũng không ra gì thì chẳng có gì hay ho. Chi càng chắc chắn mình phải chạy trốn khỏi nơi này thôi. Biết đâu sau này cô lớn lên, tên Bá tước đó để ý sắc đẹp của mình thì sao?

“Mà không lẽ cô cũng quên chuyện của tiểu thư Flossie rồi ạ? Tiểu thư là em họ của ngài ấy, vậy mà ngài ấy cũng không tha còn trải qua một đêm mặn nồng với em họ của mình cơ mà!”

Còn cả thế cơ á? Chi trợn mắt, không tin được những gì mình vừa nghe. Cô chỉ muốn quăng rổ đồ trong tay xuống để rửa tai mười lần. Tên Bá tước này còn vượt xa cả hai chữ “khốn nạn” nữa cơ!

“Á á! Thôi đủ rồi! Tôi mà tiếp tục nghe nữa chắc tôi sẽ chết mất. Cô đấy Suise, cẩn thận đừng có bép xép với ai những chuyện vừa rồi nhé!”

“Xì, thì tôi chỉ nói cho cô nghe thôi!”

“Kể tôi nghe đi, thời gian qua cô ở bên cạnh chăm sóc Carter, có được ảnh chú ý tới chưa?”

“Hừm, chắc chắn là rồi! Nhưng anh Carter ngượng ngùng không muốn thể hiện quá đà với tôi th... Á!!!”

Chi cuối cùng cũng không khiêng nổi hai rổ đồ, cô tự mình vấp chân vì sức yếu, đường đi không thấy rõ, thành ra ngã nhào về phía trước. Đồng thời đẩy ngã cả hầu gái Suise đang đi ở phía trước mình.

Suise ngã nhào với bộ dạng khó coi, dưới chân là đồ dơ vương vãi, cái rổ lăn quay sang chỗ khác. Cô hầu gái kia không giúp đỡ Suise đứng dậy mà còn đứng đó cười khúc khích. Vì xấu hổ bởi tướng ngã của mình, Suise đỏ mặt bừng bừng, cô mím môi nghiến chặt răng nhìn trừng trừng Chi. Mà lúc này Chi cũng đang run rẩy đứng dậy sau cú ngã chật vật.

Vừa ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Suise, Chi giật mình một cái rồi quay người bỏ chạy ngay tức khắc.

“Con điếm tạp chủng chết tiệt! Đứng lại cho tao!!” Suise điên tiết phun ra một đống từ ngữ thóa mạ.

Không đời nào Chi đứng lại, cô biết mình đứng lại là chỉ có nước chịu bị đánh. Song, vì cô quá đói, trước đó còn mất máu, trong người chẳng có chút năng lượng và sức lực nào. Nên một lần nữa, cô tự mình vấp ngã.

Chi hận bản thân mình bây giờ, cả người gầy như que củi, chạy hụt hơi mà chỉ được có mấy bước.

Suise chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Chi. Cô hầu gái mặt tàn nhang với ánh mắt lạnh băng nhìn Chi như nhìn sâu bọ.

“Mẹ kiếp, con điếm! Mày dám bỏ chạy à!”

Suise giơ tay lên cao, chuẩn bị thế cho một cái tát hoặc một cú đánh vào đầu. Sao cũng được. Đều đau hết. Theo bản năng, cô co mình lại ôm lấy đầu. Tin rằng, tư thế này sẽ giúp mình đỡ được phần nào đau đớn.

Bộp.

Chi nghe được âm thanh va chạm, nhưng lại không thấy đau đớn rơi trên người mình. Cô thả lỏng tay, hé mắt nhìn lên.

Và rồi, Chi thấy một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt đáng yêu cùng với thân hình quyến rũ ăn vận như một thợ săn. Cô ta nắm chặt lấy cổ tay Suise, khiến Suise la toáng lên, mắt ầng ậng nước ứa lệ.

“Cô... cô Molly! Cô làm tôi đau!”

“Cũng biết đau cơ đấy!” Molly cười khẩy, khinh thường buông tay ra.

Suise vậy mà lần nữa ngã ngửa, có thể thấy sức của Molly lớn đến nhường nào. Chi có phần ngơ ngác trước tình huống hiện tại. Vậy là mình được cứu rồi?

“Cục Tinh linh nhỏ xíu đây hả? Đúng là nhỏ xíu thật...” Molly nhíu mày nhìn Chi, lầm bầm tự nói.

Cục Tinh linh nhỏ xíu? Là nói mình đó hả? Chi tự chỉ vào mặt mình, ngờ nghệch không hiểu gì.

“Em có đi được không?”

“D-dạ? Dạ được...” Chi giật mình trước câu hỏi của Molly. Tuy rằng bây giờ cô rất yếu nhưng nếu đi chậm rãi thì vẫn được. Dù sao thể chất của Tinh linh khỏe hơn người bình thường.

“Vậy đi thôi. Chúng ta đi ăn nhé? Em có kỵ món thịt không?”

“D-dạ không ạ.” Chi nhỏ dãi nói.

Cô thích ăn thịt. Cô là tín đồ của thịt. Từ khi biết thế giới này có nhiều chủng tộc và Tinh linh là một trong số tám chủng tộc lớn có truyền thống văn hóa ăn chay trường, kiêng mọi loại thịt là cô đã hận tại sao mình không đầu thai thành Ác ma cho rồi!

“Tốt lắm. Chúng ta đi ăn thịt thôi.” Molly cười khì khì đưa tay ra để Chi nắm lấy.

Sau đó, Molly lườm mắt về phía Suise đang đổ mồ hôi hột.

“Còn nhà ngươi, ta sẽ làm 'thịt' ngươi sau. Thứ giẻ rách!”

Chi đứng dậy nắm lấy tay Molly, khi cô được Molly dẫn đi được dăm bước. Chi quay đầu lại và thấy Suise vẫn đứng ở đó, mặt mày tái mét nhìn hai người họ.

Chi nở nụ cười thánh thiện và giơ ngón giữa lên với cô ta.

- ---

Sắp kết thúc arc này rồi!:))

trướctiếp