Bút Ký Chữa Chứng Liệt Cảm Giác Đau

Chương 4: Anh vẫn luôn mỉm cười



4. Anh vẫn luôn mỉm cười.

Sau đó, bác sĩ Hà trở thành người giúp đỡ cho thiếu nữ.

Anh không chỉ mua quần áo với đồ dùng hàng ngày cho cô, mỗi tháng anh còn cho cô đủ sinh hoạt phí.

Có sự giúp đỡ của bác sĩ Hà, thiếu nữ không cần đến bệnh viện chuyển dời đau đớn cho bệnh nhân để kiếm sinh hoạt phí nữa.

Đối với thiếu nữ đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Cô không phải là người thích hưởng thụ đau đớn, nhưng quá trình giúp bệnh nhân chuyển dời cơn đau là con đường duy nhất giúp cô nhận được những cảm giác rõ ràng.

Chuyện này cô không nói với bác sĩ Hà.

Bởi vì cô nghĩ, nếu bác sĩ Hà biết chuyện này sẽ không vui, sẽ đau lòng.

Cô không muốn anh không vui, không muốn anh đau lòng.

Đông đi xuân tới, tuyết tan hoa nở.

Sinh nhật 27 tuổi của bác sĩ Hà sắp tới, thiếu nữ muốn tặng anh một món quà bằng tiền của mình.

Nhưng cô đã bước vào học kỳ cuối của lớp mười một, trường học bắt đầu cưỡng chế tự học tối, cô không đủ thời gian đi làm thêm, không có cách nào ngoài len lén đến bệnh viện khác làm công việc "chuyển dời đau đớn" lần nữa.