Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 2: Xem Anh Có Bị Đè Bẹp Không?


trướctiếp

Edit+beta: Mỹ Nữ Ái Đường (yrmusicsomt)

DO NOT COPY!!!!!

"Thực xin lỗi, em không phải cố ý". Dịch Huyên chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống đất, hoang mang đem quần lót bị nghĩ nhầm là khăn tay giấu ở sau lưng. Vì chứng minh cho sự "trong sạch" của mình, cô còn chỉ vào túi đồ nằm đằng xa nói: "Em bị lộn, nhưng em thực sự có một đống khăn tay cùng họa tiết cùng kiểu dáng".

Ninh Khang theo hướng tay cô nhìn qua, chỉ thấy túi đồ nằm chỏng chơ trên mặt đất, còn có BRA hoa văn trái tim lộ một nửa ra.

Dịch Huyên không biết được BRA cũng sẽ bị rớt ra, cô hận mình kinh khủng khiếp, quay đầu lại muốn cùng Ninh Khang giải thích một chút, nhưng đối với một mặt lạnh băng của anh, cảm thấy nói gì cũng không thể lay chuyển được.

"Thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác". Ninh Khang ngữ khí trào phúng nhìn cô, "Muốn dùng phương thức biến thái để khiến cho đàn ông chú ý, anh trước đây sao lại không thấy em lươn lẹo như vậy?"

Dịch Huyên: "......." Nhiều năm không gặp, tên này vẫn như cũ độc mồm độc miệng.

Cô hết đường chối cãi, vừa lúc có một chiếc taxi trống chạy ngang qua trường, cô duỗi tay chặn lại, mang tiểu tổ tông Ninh Khang này đi bệnh viện.

Dịch Huyên đem công cụ gây án sầu riêng trực tiếp ném vào thùng rác, nhưng vẫn nhặt nội y cùng khăn tay về, căn bản là tiếc tiền có được không.

Không có điều gì bất ngờ xảy ra, lúc cô xách túi lên xe, Ninh Khang liếc mắt một cái, không che dấu một tia khinh bỉ nào.

Dịch Huyên tuy rằng một bụng đầy oán khí, nhưng chuyện này cô đuối lý, chỉ có thể nuốt sự bất mãn vào trong.

Bệnh viện không xa lắm, rất nhanh liền tới, Dịch Huyên nhờ taxi trực tiếp chạy tới cửa phòng cấp cứu. Cô xuống xe trước, định vòng qua đuôi xe đỡ anh, thì phát hiện anh đã tự mình vào phòng cấp cứu rồi.

Dịch Huyên nhìn thấy dáng đi không được tự nhiên của anh, áy náy trong lòng cũng giảm đi phân nửa.

Vừa lúc phòng cấp cứu giờ này không có bệnh nhân, Ninh Khang kéo ghế ngồi trước mặt bác sĩ, rồi kéo quần để lộ đầu gối.

Bác sĩ nhìn miệng vết thương của anh, hỏi: "Làm sao lại bị như thế này?"

Thủ phạm gây họa Dịch Huyên lập tức tiếp lời: "Bị sầu riêng đè..."

Bác sĩ bình thường bình tĩnh liền lộ ra vài phần khinh bỉ, thiếu chút nữa là cười "ha hả" vô mặt cô, khụ khụ hai tiếng, nói: "Haiz, đám trẻ các người, yêu nhau thì cũng đừng giận nhau đến đổ máu chứ".

"Không có không có". Dịch Huyên liên tục xua tay phủ nhận, "Bác sĩ chú hiểu lầm rồi, chúng cháu không phải là người yêu. Cháu lúc nãy đụng phải anh ấy, trùng hợp mang theo sầu riêng, nên lỡ làm anh bị thương".

Nói xong, cô trộm nhìn Ninh Khang một cái, may mắn thay, mặc dù thần sắc có chút căng thẳng nhưng không vững vàng chút nào.

Bác sĩ nghe vậy liền lấy khẩu trang che miệng, không nói gì nữa, dùng tăm bông dính oxy già thấm miệng viết thương, sau đó ấn chung quanh miệng vết thương vài cái, hỏi Ninh Khang: "Đau không?"

"Một chút". Đại khái là lúc đầu rất đau, nhưng rất nhanh liền qua. Sắc mặt anh cũng tốt hơn đôi chút.

Nhưng Dịch Huyên nhớ tới cái liếc mắt tràn ngập khí lạnh của anh, vẫn là nuốt nuốt nước miếng, nói: "Anh....Đừng nhịn a, đau thì nói, như vậy bác sĩ mới đúng bệnh hốt thuốc được".

"Anh không....." Ninh Khang nhíu mày, vừa mới nói hai chữ đã bị cắt ngang, "Nếu cháu gây họa thấy áy náy thì chú chụp X-Quang cho cậu ta".

Không cho anh một cơ hội mở miệng, bác sĩ đã gõ gõ trên máy tính vài cái, đem đơn chụp X-Quang đưa cho Dịch Huyên, dặn dò: "Nhớ rõ lấy luôn phiếu khám, đừng đến lúc thanh toán bảo hiểm lại đi tìm".

"Thanh toán bảo hiểm?" Dịch Huyên hoảng hốt ba giây mới nói lại được: ".....Cháu dùng xe đạp đâm anh ấy"

Bác sĩ vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc đánh giá Ninh Khang một lần, sau đó gật gù cảm thán, "Thấy cậu cao to, thì ra là miệng cọp gan thỏ, tốt mã không tốt nước sơn, một chiếc xe đạp mà có thể bị đâm thành như vậy, thật là người trẻ tuổi..... Toàn quốc sức khỏe yếu như vậy, khó trách mấy bác sĩ đến thời gian tìm đối tượng cũng không có".

Mắt thấy con người vừa hiền hiền được chút lại hắc hóa, Dịch Huyên chân chó chạy đến bên cạnh anh dùng tay làm quạt, lại bị ném ra, "Anh không có yếu như vậy".

Nói xong, Ninh Khang liền đứng dậy đi phía trước, nhìn anh kiệt sức mà bước đi, cô không hiểu nổi trợn trắng mắt.


trướctiếp