“Phụ thân, Dụ Lĩnh Trấn này con đã dẫn người của mình cùng Hổ Khiếu
doanh đi kiểm tra qua, vẫn chưa phát hiện thấy chỗ nào khả nghi.”
Thanh niên mặc cẩm bào hoa văn hạc chìm đứng dưới đèn, đêm nay gió tuyết đều
như ngừng thổi, khiến cho lời hắn nói càng thêm rõ ràng.
“Thời gian ngắn thế này, bọn họ nhất định còn bên trong phạm vi Nam Châu.”
Hạ Trọng Đình ngồi ngay ngắn trước bàn, lấy chung trà từ khay trà bên cạnh nhấp vài hớp, trong mắt toàn là mệt mỏi, nhưng thấy thanh niên trước
mặt này tựa như muốn nói lại thôi, hắn liền hỏi, “Tử Gia (tên chữ của Hạ Tinh Cẩm), con muốn nói cái gì?”
“Phụ thân, nhi tử cho rằng việc này hơn nửa không phải do Vân Xuyên thế gia làm,” thân hình thanh niên
cao lớn, dưới ánh đèn chiếu ra một bóng dáng thon dài, tiếng nói hắn
trầm thấp, “Mặc dù mấy năm nay bệ hạ vì để có được bảo vật của Trình thị tại Thanh Sương Châu ở Vân Xuyên, mà bức cho bọn họ có chút nóng nảy,
nhưng đây cũng hoàn toàn không thể chứng minh được bọn họ sẽ tùy tiện
bắt cóc Minh Nguyệt công chúa, nhi tử nghe nói hiện giờ nữ nhân chưởng
quản toàn bộ Trình thị Vân Xuyên kia, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nàng hẳn đã biết rõ lợi hại trong đó.”
Vân Xuyên có chín
phủ sáu châu mười ba huyện, dân phong dũng mãnh cổ quái, địa thế núi cao rừng sâu hiểm trở, mà Trình thị Thanh Sương Châu ở Vân Xuyên đứng đầu
trong bốn thế gia, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, cầm quyền Vân Xuyên
vẫn luôn là Trình thị.
Hạ Trọng Đình nghe xong, gật đầu buông
tiếng thở dài, “Ta ở trước mặt bệ hạ nhắc tới Vân Xuyên, là muốn làm bệ
hạ dao động, hạ quyết tâm rời khỏi Đinh Châu, từ đó đi vòng về Ngọc
Kinh, Tử Gia à, phản quân còn chưa trừ, địch trong tối ta ngoài sáng,
lần này bệ hạ nam tuần vốn chính là hung hiểm trùng trùng.”
Hạ
Trọng Đình vốn không tán đồng Thuần Thánh Đế nam tuần, nhưng hắn ở trong quan trường chìm nổi mấy chục năm, mới ngồi được trên vị trí Lăng Tiêu
Vệ chỉ huy sứ này, hắn sao lại không biết tính tình vốn có của đương kim Thánh Thượng? Cho nên hắn luôn luôn sẽ không nói mấy lời phản đối ra
bên ngoài, như những tên ngôn quan thanh lưu.
“Để tránh bệ hạ vì
việc công chúa mà chần chờ lâu ngày ở Nam Châu, ta đã thay con lập quân
lệnh trạng trước mặt bệ hạ, nếu tìm không được Minh Nguyệt công chúa,
con sẽ không trở về Ngọc Kinh,” Hạ Trọng Đình gác chung trà xuống, đứng
dậy, biểu tình thêm vài phần ngưng trọng, “Hiện giờ chưa tra ra được là
người phương nào đã bắt công chúa, Tử Gia, vi phụ lo lắng, nếu tin tức
công chúa lưu lạc dân gian truyền ra ngoài, chỉ sợ những người có tâm tư trong triều càng muốn nhân cơ hội này đục nước béo cò, gây bất lợi với
công chúa.”
Hắn chưa nói rõ ràng, nhưng Hạ Tinh Cẩm lại ngầm
hiểu, “Phụ thân an tâm, nhi tử nhất định bí mật tìm kiếm tung tích công
chúa, tuyệt đối không lộ ra chút xíu tiếng gió nào.”
Hạ Trọng
Đình vẫn luôn cực kỳ hài lòng với đứa con trai độc nhất này của mình,
hắn duỗi tay vỗ vỗ vai Hạ Tinh Cẩm, nhẹ giọng nói, “Sáng sớm ngày mai vi phụ cần theo thánh giá trở về, con ở tại nơi đây nếu gặp chuyện gì,
nhất định không được tự mình chống đỡ, lập tức phải gửi thư về cho cha.”
Phòng khách điếm có nước nóng, đêm qua sau khi Thương Nhung tắm gội xong chưa lau khô tóc, đã thắng không nổi cơn buồn ngủ, sáng nay khi tỉnh dậy đầu óc nặng nề choáng váng, chậm rì rì ngồi dậy, mới bất tri bất giác ngửi
được mùi thuốc chua xót khắp phòng.
Ghế gỗ trước giường đặt một
bộ váy áo màu xanh lục, thỏ ngọc và nguyệt quế được thêu bằng sợi tơ màu sắc tươi sáng, Thương Nhung ngẩng đầu, phát hiện giường nệm đối diện đã không còn người.
Nàng yên lặng lấy váy áo từ từ mặc vào, chất
liệu vải áo trong càng tốt, mềm mại sáng bóng, Thương Nhung mặc trên
người không còn chỗ nào khó chịu, mẩn đỏ đã bôi thuốc trên cổ cũng không còn ngứa như trước.
Rửa mặt xong, Thương Nhung thật sự không
biết chải đầu, chỉ đành manh theo đầu tóc dài rối tung ra khỏi phòng
trong, ập vào mũi là mùi thuốc càng nồng nặc, nàng thấy hắc y thiếu niên kia đã chính thức tháo tua kiếm màu son trên chuôi kiếm xuống.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân nàng, thiếu niên nghiêng mặt qua, đôi con ngươi nhìn thẳng nàng.
Ngoài song cửa sổ sắc trời xanh trong, làn váy nàng lung lay như từng cơn
sóng, tóc đen không hề có trang sức, một khuôn mặt không hề dính khói
lửa nhân gian, vẫn còn dính bọt nước chưa được lau khô, giống như đóa
hoa sen vào buổi sớm mai.
Chiết Trúc kín đáo dời tầm mắt, tùy tay ném tua vào chậu than trước mặt, cũng không biết rốt cuộc nó đã dính
bao nhiêu máu người, Thương Nhung đi lên trước, nghe được nó bị đốt cháy trong chậu than, phát ra từng tiếng tách tách rất nhỏ, giống như những
linh hồn cũ xưa bám vào trên đó từ năm này qua tháng nọ, đang gào khóc
nức nở.
“Lấy thuốc uống đi.” Chiết Trúc hất nhẹ cằm.
Thương Nhung theo đó nhìn về phía chén thuốc trên bàn, hơi nóng lượn lờ, bên
cạnh còn có một hộp gỗ nhỏ, trong đó là một tấm “Da mặt” cực mỏng.
Thì ra mùi chua khắp phòng này là do hắn đang chế tạo mặt nạ, cùng —— sắc thuốc cho nàng.
Thương Nhung khẽ lên tiếng, ngay sau đó bưng chén thuốc lên, khi muỗng va chạm vào thành chén phát ra tiếng vang rõ ràng.
Nàng chịu đắng uống một hơi hết sạch, xoay người đặt chén nhỏ lên bàn, quay
đầu lại, liền thấy hai ngón tay thiếu niên bắt lấy chuôi kiếm, mành trúc theo gió lay động.
Hắn thay đổi cho mình một cái kiếm tuệ mới tinh.
Ánh nắng bên ngoài song cửa sổ tràn vào không được sáng lắm, đôi mắt thiếu
niên khép hờ, biểu tình lãnh đạm, “Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi
này.”
“Đi chỗ nào?” Thương Nhung hỏi.
“Thục Thanh.”
Thương Nhung cũng không biết Thục Thanh là nơi nào, nàng có một khoảnh khắc
không lên tiếng, nhưng rất nhanh nàng lại nâng đôi mắt lên, “Vì sao
ngươi giúp ta?”
Đây là chuyện hôm qua Thương Nhung suy nghĩ tới suy nghĩ lui, rồi bất chợt ngủ thiếp đi.
Nàng không thể hiểu lắm, rõ ràng hắn thoạt nhìn cũng không phải hạng người
lương thiện gì, vậy vì sao lại đồng ý giúp đỡ ngay lúc nàng cần.
Chiết Trúc nghe tiếng, động tác chà lau mũi kiếm ngừng lại, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu rọi biểu tình cười như không cười của hắn, “Tự nhiên là muốn để ngươi giúp ta một việc.”
Giúp hắn?
Thương Nhung khó hiểu, “Ta có thể giúp ngươi cái gì?”
“Đương kim Đạo gia có ba quyển sách khó có nhất,” Chiết Trúc quấn nhuyễn kiếm
vào hông một lần nữa, tua kiếm hơi hơi đong đưa, “Một là 'Quá Thanh tập' của Tế Thảo chân nhân, hai là 'Thanh Nghê thư' do mười một nhân sĩ tự
tay viết ra, ba là 'Đan Thần Huyền Kinh" của người Thiên Xu sơn tiền
triều.”
“Ngươi muốn ba quyển sách này?”
Trong mắt Thương
Nhung hiện lên một tia ngạc nhiên, rất nhanh, nàng lại rũ lông mi xuống
trốn tránh ánh mắt thiếu niên kia, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta có thể
tìm ba quyển sách này tới cho ngươi?”
“Ít nhất ngươi biết chúng ở đâu.”
Ánh mắt Chiết Trúc vẫn dừng trên mặt nàng như cũ, tiếng nói hắn nhàn nhạt,
“Ngươi không ăn thịt, trên váy áo còn có hoa văn hạc bằng bạc, ở Đại
Yến, hoa văn hạc không phải thứ người bình thường có thể dùng, mà hôm
qua, người đuổi bắt ngươi ở trong trấn cũng đều không phải là vệ binh
địa phương, bọn họ là binh mã Ngọc Kinh, đúng không?”
Thì ra ở tiểu viện trong núi, khi hắn xé một đoạn ống tay áo nàng để băng
bó miệng vết thương, đã chú ý tới hoa văn hạc bằng bạc trên ống tay áo
của nàng rồi.
“Ngày đó ngươi xuất hiện ở Ngư Lương hà, đúng lúc
hoàng đế cải trang vi hành bị tập kích trên quan đạo.” Chiết Trúc lại
vẫn không có ý muốn bỏ qua, tầm mắt hắn như có như không dừng trên lông
mi đang nhẹ run của nàng, “Hoa văn hạc bằng bạc chỉ có ba loại người mới dám dùng, ngươi đến tột cùng là môn hạ của Lăng Sương đại chân nhân hay là……”
Ngay khoảnh khắc hắn sắp sửa nói ra nửa câu sau, Thương Nhung vội vàng đánh gãy hắn, “Ta là đệ tử dưới trướng đại chân nhân!”
“Nữ đệ tử Tinh La quan theo thánh giá nam tuần?”
Ý cười nơi đáy mắt Chiết Trúc dần dần dày đặc.
Đương thời có thể sử dụng hoa văn hạc, ngoại trừ Lăng Sương đại chân nhân
Thuần Thánh Đế sủng tín nhất và đệ tử Tinh La quan tại Ngọc Kinh, còn có Lăng Tiêu vệ thiên tử tín nhiệm nhất, cùng với —— quý nhân trong cung.
Nàng nhấp môi không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mà thiếu niên đang ngâm tay trong chậu, ngay sau đó ngón tay thon dài kéo
lên một tấm mặt nạ trong suốt, mỏng manh như trang giấy, trên mặt hắn
không có bao nhiêu cảm xúc, đặt đồ vật kia vào trên mặt nàng, lòng bàn
tay vuốt xuống từng chút, từng chút.
Mặt nạ không thể ngăn cách
độ ấm lòng bàn tay hắn, Thương Nhung tựa phía sau lưng vào song cửa sổ,
thân thể cứng đờ theo bản năng, có muốn tránh cũng không được, chỉ có
thể tùy ý để gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vành tai nàng đỏ ửng.
“Tinh La Quan rốt cuộc có cái gì không tốt, đến nỗi bức cho ngươi phải mạo
hiểm chạy ra ngoài?” Hắn rũ nửa đôi mắt, nghiêm túc dán mặt nạ vào mặt
cho nàng từng chút một.
Thương Nhung hơi há mồm, nhưng lúc này
đây, ánh mặt trời chiếu rọi ánh sáng vào gương mặt thiếu niên đang cách
nàng rất gần, trong ánh mắt hắn có một chút quầng sáng trong trẻo, giống như ngôi sao di động trên mặt nước.
Nàng không muốn nói chuyện, cũng không phải bởi vì cái gì khác, chỉ là đột nhiên, nàng có chút xấu hổ nếu lại tiếp tục nói dối.
Tuy nàng trầm mặc chống đỡ, vẫn không làm cho thiếu niên có chút gấp gáp
nào, hắn cầm tới một cái bút lông, đương lúc cô nương tâm sự nặng nề, lộ vẻ ưu sầu, hắn rất có hứng thú vẽ phác hoạ trên gương mặt nàng.
“Như vậy hiện tại, ngươi nói cho ta biết, ba quyển sách có ở trong tay Lăng Sương đại chân nhân không?”
Thanh âm hắn gần như vậy, mà mỗi lần Thương Nhung hít thở, là mùi hương trúc
diệp như có như không trên người hắn thoang thoảng quanh chớp mũi, nàng
ngại ngùng hắn vẫn luôn phác họa trên mặt nàng, thân thể trước sau vẫn
cứng đờ không nhúc nhích, chỉ nói: “Hai cuốn đầu có ở trong tay hắn,
nhưng 'Đan thần huyền đều kinh' thì ở trong cung, nghe nói là sách bệ hạ không rời tay, bí mật cất giấu.”
Lông mày có chút ngứa, nhưng
tay thiếu niên đã dừng lại, lông mi nàng chớp chớp một chút, nhìn mặt
hắn, lại không thể nhìn ra nửa phần tâm tư hắn lúc này.
Thương
Nhung nhìn hắn ngồi thẳng thân thể ném bút lông sang một bên, lấy khăn
tới thong thả ung dung lau đi vết mực trên tay, nàng nghĩ nghĩ, cuối
cùng vẫn nhẹ giọng nói, “Tuy không biết ngươi muốn ba quyển sách kia để
làm gì, nhưng chuyện này ta xác thực có thể giúp ngươi.”
“Ngươi giúp như thế nào? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý trở về trộm sách cho ta?”
Thiếu niên nhẹ giọng cười.
“Không cần trở về.”
Nàng nghiêm túc nói, “Chiết Trúc, nội dung hai cuốn đầu ta đều nhớ rõ.”
Chiết Trúc nghe vậy, bỗng dưng giương mắt.
Thương Nhung ngồi thẳng thân thể, vén mớ tóc mai bên vành tai lên, “Ta từ nhỏ
đã sao chép Đạo kinh, hai cuốn này cũng là cuốn ta thường chép, nếu
ngươi muốn, ta lập tức có thể chép cho ngươi.”
Trong phòng nhất
thời chỉ có than lửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, Chiết Trúc nhìn gương
mặt nàng lúc này, vết nhăn có hơi sâu: “Được a.”
Lại đổi một tấm
mặt nạ nên không thể đi ra từ cửa chính khách điếm này được, Thương
Nhung bị thiếu niên ôm nhảy từ song cửa sổ xuống, dừng ở hẻm sau đọng
đầy mảng tuyết.
“Ngươi không cần dán cái này sao?”
Thương
Nhung rơi xuống đất đứng vững, chạm đến mặt nạ trên mặt, phát hiện nó
bóng loáng bằng phẳng, không có một miếng nếp gấp, đã không còn vết bong như lúc đứng trong gió tuyết ngày hôm qua.
“Người ta muốn tránh đã chết sạch.”
Chiết Trúc dắt tới con ngựa đêm qua được cột vào lều tranh, nhàn nhạt ngước mắt, duỗi một bàn tay về phía nàng.
Bông tuyết xuyên qua khe hở ngón tay hắn, mấy bông tuyết ngẫu nhiên tan ra
trên bao cổ tay áo, Thương Nhung nhìn chằm chằm đốt ngón tay của hắn,
một lát sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đó, được hắn đỡ lên ngựa.
Vó ngựa được đệm tuyết, thanh âm phát ra cũng không rõ ràng, thiếu niên
nắm ngựa chậm rì rì đi ra khỏi hẻm dài, lúc này sắc trời còn chưa sáng
hẳn, người đi trên đường rất ít, nhưng người bán hàng rong bận rộn lo kế sinh nhai đã dọn xong sạp bên đường.
Thương Nhung khoác áo
choàng viền lông thỏ, chỉ lo kéo lấy mũ áo choàng lung lay sắp rớt của
mình ở trên ngựa, chốc lát sau ngựa dừng, nàng hơi nghiêng mặt qua,
giương mắt nhìn lồng hấp bay đầy hơi nóng trong quán ăn.
Hơi nóng bốc lên, sườn mặt hắc y thiếu niên mông lung, hắn tùy tay ném một mảnh
bạc vụn cho người bán hàng rong, cầm túi giấy dầu quay đầu liền lưu loát xoay người lên ngựa.
Thương Nhung chỉ nghe phía sau vang lên
tiếng túi giấy, ngay sau đó liền có một miếng bánh gạo nhỏ nóng hầm hập
được nhét vào miệng nàng, nàng vừa quay đầu lại nhìn, trông thấy đôi mắt hắn như có sóng nước lấp lánh, cũng đang bỏ một miếng bánh gạo vào
trong miệng mình.
Túm lấy dây cương, tiếng vó ngựa vang lên.
Trong sương mù mênh mông lúc sáng sớm, phố xá ít người đi lại, Thương Nhung
cùng hắn cưỡi ngựa như bay, tiến về con đường mênh mang tuyết phía
trước.