Chiết Trúc chợt nghe nàng nói những lời này, hắn nhìn thẳng vào chóp mũi bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng của nàng trong chốc lát, nhưng có lẽ cảm giác say làm cho tinh thần hắn không đủ tỉnh
táo, hắn che cánh tay trước mắt, cười cực nhẹ một tiếng, rồi lại không
nói lời nào.
Thương Nhung chưa từng thấy Chiết Trúc như vậy.
Nơi xa, trại thổ phỉ dựa vào vách núi bị lửa thiêu cháy không còn hình
dạng, nước tuyết tan nhỏ thành từng giọt, hắn lại gối đầu lên đống tuyết dưới tàng cây để ngủ, thế nhưng cũng vô cùng bình yên.
Thương
Nhung lại muốn đánh vỡ phần bình yên này của hắn, nàng lay cánh tay hắn, “Chiết Trúc, ngươi dậy đi, không thể ngủ ở chỗ này.”
Chiết Trúc
bị nàng lôi kéo ngồi dậy, tóc trên vai hắn dính từng bông tuyết trong
suốt, hắn mở mí mắt lên nhìn nàng một lát, ngay sau đó nhặt nhuyễn kiếm
đang nằm trên nền tuyết quấn vào bên hông.
Thương Nhung đỡ hắn đi theo đường mòn quanh co xuống núi, khi trở lại sơn đạo trước đây, Chiết Trúc đã tỉnh rượu hơn phân nửa, gió thổi quét qua cỏ cây, lọt tiếng
động vào lỗ tai hắn, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Thương Nhung tùy ý ngẩng đầu theo tầm mắt hắn nhìn qua, vẫn là chỗ gặp phải sơn phỉ vào
lúc sáng sớm, nhưng hiện giờ đang tụ tập một đám người, mấy trăm người
đen nghìn nghịt ngăn cách con đường phía trước.
Các thi thể vừa
nãy bị sơn phỉ ném xuống vách núi, hiện giờ cũng đồng loạt bày ra bên
đường, trong số bọn họ còn có người mặc đồ quan sai, bộ đầu cầm đầu đang nói chuyện cùng người bên cạnh, bất thình lình nhìn thấy một đôi thiếu
niên thiếu nữ cách đó không xa.
Trên mặt Thương Nhung hiện giờ đã không còn mặt nạ, thấy quan sai này lập tức không yên lòng, nàng do dự
lui về phía sau một bước.
Trên mặt Chiết Trúc lại không có biểu
tình gì, chỉ liếc nhìn nhau với bộ đầu kia, quay đầu lại túm mũ choàng
của nàng kéo xuống một chút, che lấp hơn phân nửa khuôn mặt nàng.
“Đi.”
Hắn ngắn gọn một chữ.
Thương Nhung thấy hắn đã nâng bước đi về phía trước, cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn.
“Nhị vị từ nơi nào đến a?”
Bộ đầu kia một tay đặt lên chuôi đao ở bên hông, nhìn hai người bọn họ đến gần, liền tiến lên đặt ra nghi vấn.
“Hoài Thông.”
Chiết Trúc nói.
Hoài Thông cũng thuộc Giang Lăng, cùng hướng với Nam Châu, nói như thế cũng có vẻ hợp lý.
“Vì sao không đi quan đạo, lại muốn đi vào sơn đạo hẻo lánh này? Các ngươi
cũng biết, nơi này gần hai năm nay thường có nạn trộm cướp,” bộ đầu nói, quay đầu lại chỉ về số thi thể ven đường kia, “Nhìn đi, đó là mấy người biết võ trong tiêu cục, nhưng đều phải nằm hết ở chỗ này.”
“Chỉ là nghe người ta nói sơn đạo này cách Đông Nguyên huyện gần hơn chút,”
Chiết Trúc liếc về hướng mười mấy cỗ thi thể bị rơi xuống vực đến nỗi bộ mặt hoàn toàn biến dạng, mặt lộ vẻ sầu lo, “Bệnh quan trọng của nàng
bộc phát nặng, chuyến này chúng ta muốn đi Đông Nguyên huyện tìm vị lão
danh y kia.”
Bệnh quan trọng bộc phát nặng?
Bộ đầu nghe
vậy, ánh mắt dừng trên người cô nương kia, nàng thoạt nhìn hơi nhút
nhát, trên người bọc hai kiện áo choàng, mũ choàng che đến kín mít, chỉ
lộ ra đôi môi không có huyết sắc cùng chiếc cằm tái nhợt.
Hắn
cũng hiểu được, Đông Nguyên huyện xác thực có một danh y, mỗi năm người
từ các nơi đến Đông Nguyên huyện tìm thầy trị bệnh cũng không phải số
ít.
Bộ đầu đang muốn hỏi tiếp, lại nghe cô nương kia ho khan
không ngừng, nàng như thân liễu yếu mềm trước gió, phảng phất như lúc
này nàng bắt lấy cánh tay hắc y thiếu niên, mới có thể miễn cưỡng đứng
yên.
“Các ngươi cứ như vậy đi tiếp?” Bộ đầu vẫn phát giác có chỗ không thích hợp.
“Vốn là định mướn xe ngựa, nhưng trên đường lại muốn bớt chút tiền dành cho
nàng chữa bệnh, nên thay đổi thành cưỡi ngựa,” Chiết Trúc rũ đôi mắt
xuống, than một tiếng, “Nào biết hôm nay dừng ngựa uống nước, dây cương
rời tay, ngựa đã chạy mất.”
“Chạy mất?”
Bộ đầu vừa nghe,
mi thô giương lên, đôi khi có vài lái buôn, ngựa còn chưa được thuần
dưỡng tốt đã sốt ruột sang tay, những việc này hắn tự nhiên cũng đã thấy nhiều.
Thiếu niên này nói chuyện kín kẽ, tựa hồ không có gì sai lầm.
Bộ đầu đang cân nhắc hỏi cái gì tiếp, lại nghe cấp dưới phía sau gọi hắn,
hắn vừa quay đầu lại, Chiết Trúc đã nhận thấy ống tay áo mình bị người
phía sau kéo một chút.
Hắn nghiêng mặt đi nhìn nàng, thấy nàng
ngẩng đầu lên, nhìn hắn đưa mắt ra hiệu, sau đó đột nhiên lại ho khan
một trận, thân hình gầy yếu lung lay, nhắm hờ mắt xoay ngược hướng về
hắn.
Lông mi Chiết Trúc khẽ nhúc nhích, bị động ôm lấy vòng eo
nàng, lúc này bộ đầu cũng nghe thấy động tĩnh quay đầu trở về, nhìn thấy cô nương đã té xỉu trong lòng ngực hắn, vội vàng gọi cấp dưới, “Mau!
Dắt ngựa của ta tới đây!”
Một con ngựa thực nhanh được người dắt
tới, bộ đầu nhìn về phía hắc y thiếu niên, “Ta thấy bệnh tình cô nương
này đã không thể kéo dài được nữa, nơi đây cách Đông Nguyên huyện không
xa, các ngươi mau cưỡi ngựa của ta đi nhanh lên! Tới Đông Nguyên huyện
rồi dắt ngựa này tới huyện nha là được.”
“Đa tạ đại nhân.”
Chiết Trúc ôm Thương Nhung lên ngựa, nhìn bộ đầu kia gật đầu.
Một đám người mênh mông tránh ra một bên, mọi người nhìn theo đôi thiếu
niên thiếu nữ cưỡi ngựa lao đi, càng ngày càng xa trong màn sương lạnh
ẩm ướt.
“Đại nhân, ngài hà tất đưa ngựa của mình cho bọn hắn?”
Một bộ khoái đứng bên cạnh bộ đầu nhịn không được nói, “Đó chính là con
Lương Câu Kỳ tri châu đưa cho ngài, vạn nhất tiểu tử kia không trả lại
cho ngài thì sao?”
“Lương Câu sở dĩ gọi là Lương Câu, trừ phi bỏ
chạy, thì vẫn là giống ngựa biết nhận chủ,” bộ đầu đón thi thể trước
người nâng lên xe, vừa tiếp tục nói với người bên cạnh, “Trong vùng núi
non hoang vu, lại náo loạn nạn trộm cướp hai năm nay, ít có người dám đi vào con đường này, ngươi nhìn tiểu công tử cùng tiểu cô nương kia tuổi
còn trẻ, nếu nói là nghé con mới sinh không sợ cọp cũng có khả năng,
nhưng bên hông tiểu công tử kia có một thanh nhuyễn kiếm, chỉ sợ là biết võ, chúng ta nên cẩn thận chút, thả xem bọn họ có thật sự đi Đông
Nguyên huyện hay không.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đối mặt với gió tuyết, vó ngựa phóng nhanh vun vút, sương lạnh chặn được
rất nhiều tầm mắt phía sau bọn họ, không biết khi nào trên sơn đạo đã
không còn nghe thấy tiếng người.
“Ngươi cũng biết tùy cơ ứng biến đó chứ!.”
Tiếng nói thiếu niên trong gió vẫn mát lạnh như cũ.
“Nhưng hình như hắn vẫn còn nghi ngờ.” Thương Nhung ngửa đầu, mớ lông thỏ xù
xù cạnh mũ áo choàng chắn chút tầm mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy được chiếc
cằm trắng nõn của thiếu niên.
“Thì sao?”
Chiết Trúc không
nói gì thêm, hắn rũ đôi mắt xuống, thoáng nhìn qua túi vải thô được cột
phía dưới yên ngựa không chớp mắt, bột phấn màu nâu lặng yên rơi từng
chút trên nền tuyết, “Khiến cho con ngựa này sớm quên hắn là được.”
Hai ngày sau, Thương Nhung cùng Chiết Trúc đến Dung Châu.
Qua Dung Châu mới là Thục Thanh, nhưng sắc trời đã tối, bọn họ liền ở trọ tại một phòng khách điếm trong Dung Châu thành.
Bóng đêm đen nhánh bao phủ xuống, đèn lồng bên ngoài mái hiên bị gió thổi
đong đưa, rèm cửa sổ rắn chắc mơ hồ chiếu ra ngọn đèn dầu sắp tắt,
Thương Nhung nằm trên giường ôm lấy chăn, lăn qua lộn lại.
Không bao lâu sau, nàng ngồi dậy.
Cách một tấm bình phong, đối diện với ánh sáng tối tăm có vẻ mơ hồ không rõ, nàng đang suy nghĩ hắn ngủ chưa, bỗng nhiên lại nghe hắn nói, “Sao
vậy?”
“Ta ngủ không được,” Thương Nhung nhìn bình phong, “Đơn giản dậy viết Đạo kinh.”
Nàng chưa quên mình đã đáp ứng hắn, viết lại "Quá thanh tập" cùng "Thanh nghê thư" cho hắn.
Thiếu niên có khoảnh khắc không đáp lại, Thương Nhung phủ thêm áo ngoài đứng
dậy, muốn đốt đèn rồi lại không biết đồ vật dân gian thường dùng để đốt
đèn là cái gì.
Sau bình phong chợt có động tĩnh, nàng vội xoay người, thấy thiếu niên đang vòng qua bình phong đi tới.
“Khách điếm không có bút mực giấy viết.”
Hắn dùng mồi lửa đốt nến trong giá cắm trên bàn, ánh sáng ấm áp chiếu sáng
rõ ràng khuôn mặt hắn, chiếc bóng do lông mi tạo ra dưới mí mắt khi đậm
khi nhạt.
Thương Nhung nghe vậy giương mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Chiết Trúc lười biếng chạm vào bình trà lạnh trên bàn, bỗng nhiên nói, “Không bằng đi ăn đêm?”
“Không đi.”
Thương Nhung nghe xong, không chút nào do dự lắc đầu.
“Vì sao không đi?” Hắn vén vạt áo ngồi xuống trước bàn, một tay chống cằm,
nâng mí mắt lên nhìn nàng, “Chẳng phải ngươi đói quá ngủ không được
sao?”
Thương Nhung hơi hơi nhíu một chút, mặt lộ vẻ quẫn bách,
nàng đón ánh mắt hắn một lát, xoay mặt qua, nhẹ giọng nói, “Ta cũng
không muốn đi.”
Khách điếm này cái gì cũng tốt, chỉ là cơm canh không hợp khẩu vị nàng, cơm chiều nàng chỉ dùng mấy đũa liền bỏ.
“Dung Châu đồ ăn cay nóng, ngươi từ nhỏ ăn chay, tự nhiên ăn không quen.”
Thiếu niên khảy chén sứ trống trơn, tiếng va chạm vang lên rõ ràng, “Nhưng nơi đây cũng không phải không có đầu bếp bên ngoài.”
Thương Nhung vẫn không dao động, nàng rũ đầu, rầu rĩ nói, “Chiết Trúc, ngươi đi một mình đi.”
Mặt mày trong trẻo của nàng trước sau vẫn buồn bực, giống như một con ốc
sên nhỏ không biết tức giận, chỉ muốn trốn trong vỏ ốc của mình không
nhúc nhích.
Nàng không thích cái nơi xa lạ này, cũng không có chút hứng thú nào với phồn hoa ban đêm ở nơi đây.
“Ngươi cũng biết, quan phủ cách nơi này là gần hay xa?”
Giọng nói thiếu niên nhàn nhạt.
Thương Nhung hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười như không cười của thiếu niên.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Dung Châu thành vào đêm đúng là thời điểm dùng bữa đêm cực kỳ tốt, chỉ là
đang vào đông, quán ăn trên đường ít có khách ghé, đa số đều vào các tửu lầu có thể tránh được gió tuyết.
Đường cái vắng vẻ, chỉ có cực ít người không sợ gió rét, vây quanh lò bếp trong lều vải dầu dùng bữa đêm.
Thương Nhung hung hăng cắn một miếng gà luộc, hờn dỗi không nói một câu, thiếu niên lại nhìn chằm chằm bầu rượu đang được hâm nóng trên lò.
Hắn duỗi tay với lấy bầu rượu, bỗng nhiên bị người nắm lấy cổ tay.
Đèn lồng các màu đan xen tạo ra các hình ảnh kỳ quái, đôi mắt trong sáng
như dính sương của thiếu niên nhìn qua, Thương Nhung nhìn hắn lắc đầu:
“Không được.”
Chiết Trúc nhìn chằm chằm nàng một lát, mỉm cười cực nhẹ một tiếng, tránh thoát khỏi tay nàng, lấy bầu rượu tới rót đầy một ly.
“Ngươi rõ ràng không thể uống rượu, vì sao luôn muốn nếm thử?”
Thương Nhung sợ hắn say ngã ra nơi này.
“Ban đêm cũng không có yêu quái ăn thịt người, vậy sao ngươi cũng không chịu ra ngoài?”
Thương Nhung không nói, lại cúi đầu cắn một miếng thịt vịt quay, phía sau cách đó không xa, thường xuyên có tiếng nói chuyện của thực khách khác
truyền đến, bông tuyết nhỏ vụn rơi vào trong lều, tan ra dưới hơi nóng
bếp lò phát ra.
Than ấm rượu nóng, ăn món mặn xong lại lấy một
chén canh, đó là bữa đêm, khi Thương Nhung cầm chén canh trong tay, nàng có một khoảnh khắc chợt thấy hoảng hốt, trong tuyết đêm, nàng im ắng
ngẩng đầu nhìn tuyết bay tán loạn dưới ánh đèn.
Nàng chưa bao giờ trải qua thời điểm như vậy.
Trên đường về khách điếm, Thương Nhung cầm một ngọn đèn đi theo bên cạnh
thiếu niên, ước chừng do rượu ở quán ăn cũng không tính mạnh, hắn chỉ
uống hai ngụm cũng chưa có gì say, bước đi vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng như cũ, gió lạnh thổi bay vạt áo hắn, cẳng chân thon dài bị ủng đen bao lấy thật chặt.
Đi vào hẻm dài sâu thẳm, bước đi của hắn bỗng nhiên trở nên thong thả.
“Sao vậy?”
Thương Nhung ngẩng đầu nhìn hắn, không kịp đề phòng hắn bỗng nhiên xoay người
lại, duỗi tay ôm lấy eo nàng, đèn lồng tức khắc từ trong tay rớt xuống
mặt đất bốc cháy lên, một bàn tay hắn đè lấy gáy nàng, khiến trán của
nàng đặt trong ngực hắn.
Vạt áo thiếu niên có một loại hương lá
trúc mát lạnh, hô hấp của hắn còn chứa mùi rượu, sống lưng Thương Nhung
cứng đờ, lông mi ngăn không được rung động.
Đưa mắt nhìn xuống, nàng lại thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn đã nắm lấy chuôi kiếm rắn bạc, phát lên ánh sáng lạnh bên hông.
“Tiểu
công tử xin yên tâm, ta không có bất luận ác ý nào,” ánh trăng mờ ảo
chiếu ra thân hình cường tráng của người nọ, hắn có một gương mặt rất
tục tằng, “Chỉ muốn bàn một vụ làm ăn với ngươi thôi.”