Chúng Ta Không Bàn Về Lớn Nhỏ

Chương 4



4.

Edit: Tê Tê Team

Sau ngày này, chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Cậu không có khoản thu nhập thêm bên ngoài, cơ bản dựa vào kinh tế trong nhà, thời điểm cuối tháng chúng tôi ra ngoài chơi, tất cả đều là tôi chi trả.

Tôi không để ý, cảm thấy chẳng sao cả, thi thoảng cậu giận dỗi, cảm thấy quá đỗi mất mặt.

Cậu đề nghị với tôi, cuối tháng đừng ăn chơi gì hoành tráng mà đến trường cậu đi dạo một chút, ăn đồ ăn canteen, tôi nhớ về những năm tháng thanh xuân trôi qua như nước.

Tôi lớn tiếng “phi” cậu, kiên quyết lắc đầu, kiên quyết từ chối.

Cậu hỏi tại sao.

Tôi nói: “Đến trường anh gặp lại những người lần trước nhìn thấy thì sao, mất mặt lắm.”

Cậu ha ha cười nhạo tôi, “Em cứ nghĩ mình là siêu sao đấy à, ai mà còn nhớ tới em chứ, anh cũng đâu có tiếng tăm gì.”

Tôi bị nghẹn đỏ cả mặt, không thể làm gì khác hơn đưa tay đánh cậu.

Cậu cũng không tức giận, còn cong mông lên, bán manh* nói: “Tiểu nhân xin nhận phạt.”

[*] Bán manh: Tỏ vẻ dễ thương.

Bởi vậy, tôi luôn luôn cảm thấy không phải tôi có bạn trai, mà là có nam sủng.

***