Gia An ngẩng mặt nhìn căn biệt thự tuy "nhỏ nhưng có võ" trước mặt mình, thầm cảm thán trong lòng một câu: "Mình thật dư hơi mà."
Để đến
được đây, nàng đã phải vất vả thăm dò thông tin từ rất nhiều nguồn. Tất
nhiên, có qua thì có lại, nàng phải đáp ứng vài cái hẹn đi ăn với những
người đó.
Chủ tịch Nhật Minh là sản phụ do chính nàng phụ trách, tuy trước giờ nàng chưa từng có ý vượt quá mối quan hệ bác sĩ - bệnh
nhân, nhưng vẫn không khỏi xót xa trước tình cảnh này. Nhật Minh lúc đó
có biết bao mong ngóng đứa trẻ chào đời, bây giờ mà biết con mình lại bị chính em gái ruột vứt bỏ, liệu có thanh thản nhắm mắt hay không?
Mấy hôm nay, công việc quá bận rộn, nàng không thể ghé qua tang lễ, cũng
may là hôm trước, đã kịp nói lời từ biệt khi cô ấy còn trong nhà xác.
Gia An tự mắng mình dư hơi thêm một lần nữa, nhưng cứ nhìn đứa nhỏ co ro
trong lồng kính một mình dù người thân vẫn còn sống sờ sờ ra đó, Gia An
thật sự chịu không nỗi, cứ dư hơi vậy... Bình thường thấy trẻ em bị bỏ
rơi trên đường, Gia An còn kiên trì giúp đứa nhỏ tìm lại ba mẹ, huống hồ chi đứa bé sơ sinh này, nàng biết rõ danh tính người thân, nàng không
thể nhắm mắt làm ngơ được. Đạo đức của nàng không cho phép. Nên Gia An
đành một lần vượt quá phận sự bác sĩ của mình.
Gia An ấn chuông nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh.
Nàng khó hiểu nhìn cửa nhà rõ ràng là mở toang, nhưng sao không ai hồi đáp vậy?
Gia An hít một hơi thật sâu, lấy can đảm mạo muội mở cửa rào, bước về phía cửa chính.
"Chẳng lẽ là có trộm?"
Là một công dân gương mẫu, là thành phần trí thức cũng như người thành
công trong xã hội, Gia An tự nhận thức bản thân mình nên có trách nhiệm
bài trừ cái xấu. Nghĩ vậy, bác sĩ An liền mạn phép đi vào nhà tìm chủ.
Trái tim đầy nhiệt huyết đã làm lu mờ đi sự tỉnh táo cuối cùng của bác sĩ
An, biệt thự thuộc khu cao cấp với an ninh cao thì sao mà có trộm được!?
Mùi rượu nồng nặc xộc đến khiến Gia An không thể chịu đựng nỗi phải đưa tay bịt chặt mũi mình. Dưới ánh đèn vàng ẩn ẩn hiện hiện, nàng thấy bóng
dáng người con gái nằm trên sofa rộng lớn sang trọng, mái tóc đen dài
tán loạn theo từng cơn co giật.
Gia An cảm thấy rất không ổn, nàng nhanh chóng chạy đến, đập vào mắt nàng là lọ thuốc ngủ nằm lăn lóc dưới đất.
Gia An ngay lập tức lấy điện thoại ấn số cấp cứu, sau đó nâng người kia
ngồi dậy tựa vào lòng mình, một tay cạy miệng, một tay cố gắng móc họng
để cô ấy có thể nôn ra.
Trong suốt quá trình sơ cứu, Gia An luôn
bình tĩnh, nhưng khi thấy các đồng nghiệp mang cáng cứu thương tới, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng theo họ lên xe cứu thương đến bệnh
viện.
Cứ thế mà kết thúc mạng sống của mình sao?
Gia An
không dám nghĩ đến hậu quả nếu nàng không chủ động tự tìm tới đây, có
thể trang bìa ngày mai sẽ là "Tổng giám đốc tập đoàn TOMORROW theo chân
chị gái lìa đời" hoặc là "Sự kết thúc của một gia tộc"... phóng viên tha hồ mà phóng bút.
Thói đời mà, ai chẳng thích hóng hớt chuyện
người khác. Huống hồ, cái cô nàng Nguyệt Minh này, dù không phải ca sĩ
hay diễn viên nhưng là doanh nhân trẻ thành đạt, lại xinh đẹp, đúng kiểu đối tượng mà dư luận ưa thích săm soi, hóng hớt.
Nàng còn nhớ hôm trước, dù cho lễ tang của Chủ tịch Nhật Minh được tổ chức riêng tư, nhưng báo chí vẫn mò ra được vài ảnh chụp.
Gia An lướt web xem tin tức vô tình lại đập vào mắt là hình ảnh cô gái này
đứng thẫn thờ nhìn về cổ quan tài của chị gái, bóng dáng gầy yếu ấy
khiến Gia An có chút thương cảm.
Dưới sự nỗ lực của các bác sĩ,
cuối cùng Nguyệt Minh cũng được cứu sống. Những đồng nghiệp vừa ra khỏi
phòng liền cảm thán, không tiếc lời mà khen bác sĩ An vài câu. May là
phát hiện kịp thời, sơ cứu tốt, chậm trễ một chút e rằng đã không kịp
rồi.
Gia An chỉ gật đầu, lại theo chân đồng nghiệp vào phòng bệnh.
Gia An nhìn người nằm trên giường cả người đầy dây nhợ, bây giờ cô ấy trông không khác đứa cháu gái vừa sinh được một tuần hơn của mình là bao, sự
sống bấp bênh, bước một chân vào cửa tử.
Gia An chăm chú nhìn
Nguyệt Minh, từ gương mặt trắng bệch không sức sống, đến thân thể gầy gò đang mặc đồng phục bệnh viện kia. Nếu người này thật sự ra đi, nàng
không dám nghĩ đến tương lai đứa nhỏ kia sẽ như thế nào. Bé con quá nhỏ
để đối mặt với sóng gió, vốn tưởng sinh ra ở vạch đích, đùng một cái
biến thành trẻ mồ côi...
Nguyệt Minh chìm dần giữa lòng đại dương, càng lúc càng cách xa ánh sáng mặt trời.
Xung quanh cô toàn là nước.
Cô chẳng biết vì sao mình vẫn có thể hô hấp bình thường, cũng chẳng còn đủ sức lực để tìm hiểu, cứ vô lực buông thõng cả cơ thể phó mặc cho số
phận.
Đột nhiên, đại dương bỗng dao động dữ dội, bên cạnh cô xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ.
Dường như có một đôi mắt đang quan sát cô.
Nguyệt Minh lắc người, thử nhấc tay chân, cố bơi về phía bóng đen kia...
Một người bạn đã lâu không gặp...
Cá voi xanh...
Trên chiếc giường trắng, vài ngón tay của Nguyệt Minh khẽ động, tiếp đó là hai hàng lông mi dày cũng lay động theo.
Nguyệt Minh mở mắt, một mảng trắng toát quen thuộc truyền tới khiến cô phải nheo mắt để thích ứng với ánh sáng.
Cô đã đến thiên đường sao?
Đùa, người như cô hẳn nên ở địa ngục chứ?
Sao địa ngục lại có màu sắc thế này?
Không phải là màu máu, xung quanh sẽ toàn những tiếng la hét gào khóc của những kẻ xấu xa vì bị lũ ác quỷ trừng phạt hay sao?
Ấy vậy mà bây giờ, đến một âm thanh còn không có, yên tĩnh lạ thường.
Cô khẽ chạm đến một thứ gì đó, cảm giác trơn mượt, cứ thế đan xen vào từng kẽ tay của cô.
Nguyệt Minh khẽ nghiêng đầu, cơ thể yếu ớt khiến chuyển động của cô thật khó
khăn. Tầm mắt bị hạn chế, cô chỉ có thể mông lung nhìn thấy một người
con gái nằm đó. Cô thở dài thất vọng.
Tự sát bất thành.
Đã gần đến bước một chân cửa tử, lại bị từ chối sao? Đôi môi khô cằn nứt nẻ cố vẽ lên một nụ cười khổ.
Rồi cứ thế, cô nhìn lên trần nhà, thật lâu, thật lâu, trong đầu cô lúc này
giống hệt hình ảnh trước mắt, trống rỗng, trống rỗng đến đáng thương.
Tiếng cọ xát vang lên, người đang ghé vào giường ngủ đã tỉnh dậy, Gia An hơi
nhích ghế một chút, rồi vươn vai, chớp chớp mắt vài cái, lại đưa tay vỗ
vỗ sau lưng.
Nguyệt Minh có thể nghe được tiếng thở của nàng.
- Tỉnh rồi?
Giọng nói người đó cất lên, cũng chẳng mang chút bất ngờ nào, nàng hỏi như thể nàng chắc chắn thời gian cô sẽ tỉnh dậy vậy.
Gia An lấy từ túi áo blouse ra một cây đèn pin, tiến lại gần phía đầu
giường định kiểm tra một chút, tay chỉ vừa đưa lên liền bị người dưới
giường dùng đôi tay yếu ớt hất ra, một ánh nhìn căm phẫn phóng đến chỗ
nàng.
- Vì sao các người lại cứu tôi?
Bác sĩ An im lặng một lát, bỏ đèn pin vào lại áo blouse.
- Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi.
Ha.
Nguyệt Minh nhếch môi cười nhạt, là trách nhiệm cơ đấy, cơn tức giận trong
lòng cô bùng nổ, cô dùng chút hơi tàn của mình hét lên.
- Vậy tại sao các người không cứu chị tôi?
- ...- Gia An cúi đầu, hồi sau lại nhìn Nguyệt Minh rồi cất lời.- Chỉ
mong cô thông suốt một chút, bất kể ai chúng tôi cũng ra sức cả, chỉ có
điều, sinh lão bệnh tử là vô thường.
Nguyệt Minh nhìn vào đôi mắt to tròn kia, là kiên cường, là chút chân thành, chẳng muốn nói gì nữa,
đành quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại.
Mệt mỏi.
Gia An nhìn
người vừa hét to giận dữ giờ lại quay đi làm ngơ, nàng thở dài, kích
động thế này thật rất nguy hiểm, chỉ sợ sẽ nghĩ quẩn thêm lần nữa. Nàng
phải chú ý hơn mới được.
Mà Nguyệt Minh càng tỉnh lại càng cảm
nhận được cơn đau ập đến, cả cơ thể cô đều khó chịu không ngừng, nhất là càng nói sẽ càng cảm thấy buồn nôn, mà buồn nôn sẽ đã động làm dạ dày
cùng cuống họng đau rát. Đôi mắt vốn nhắm nghiền vì thế mà càng nheo
chặt lại, cố chịu đựng sự khó chịu.
Những chuyển động nhỏ đều
rơi vào mắt Gia An, nàng muốn giúp, nhưng người này hẳn không thích nàng động chạm vào, nàng đành ấn nút gọi bác sĩ.
Chẳng mấy chốc cửa
phòng bệnh bật mở, một đoàn bác sĩ liền đi vào. Gia An đỡ trán, họ cho
rằng đang đi thị sát đánh giá công tác của bác sĩ à? Dẫn đầu là viện
trưởng, tiếp đến là trưởng khoa Hồi sức tích cực (ICU), cuối cùng mà
thêm mấy cái đuôi y tá bác sĩ theo sau.
Họ thăm khám thì ít, mà
nói chuyện thì nhiều, nhưng cũng chỉ là nói với nhau mà thôi, người trên giường kia xem ra đau đến thở không nổi rồi.
Đám người này làm cao để làm gì, ngay cả trạng thái bệnh nhân không tốt vẫn không để ý sao?
Còn người kia, khó chịu trong người vẫn không lên tiếng, bị câm hay gì?
Hay là nghĩ đau như vậy có thể sẽ giúp cô ta chết tiếp?
Gia An âm thầm bực bội.
- Bác Trần, bệnh nhân vừa kích động ảnh hưởng đến vết thương thì phải, có phải nên kiểm tra một chút hay không?- Bác sĩ An nhìn trưởng khoa ICU,
ánh mắt không chút nao núng sợ sệt mà yêu cầu.
Lúc họ bước vào
phòng, Gia An vốn có chào hỏi rồi nhưng họ chỉ mải mê nói chuyện, lúc
nàng lên tiếng họ mới nhận ra sự tồn tại của Bác sĩ An khoa Sản.
- Bác An sao lại ở đây?- Viện trưởng nhìn nàng đầy bất ngờ.
- Hôm nay không có ca trực, tôi chỉ muốn đến thăm bệnh nhân một chút...
Gia An im lặng nhìn Nguyệt Minh, người kia dường như rất bực bội với không khí tại phòng bệnh thì phải.
- Đừng nói nữa, bác Trần, vẫn là nên kiểm tra đi.
Gia An nói thế, có người sẽ khó chịu vì một bác sĩ nhỏ tuổi mà lên giọng
với một đám trưởng bối, nhưng nàng không màng việc đó. Nếu sợ bọn họ,
nàng không phải là Gia An.
Bây giờ quan trọng nhất chẳng phải là xem bệnh nhân thế nào sao?
- Ừm, tôi biết rồi.- Trưởng khoa Trần có bực bội nhưng vẫn tiến hành thăm khám cho Nguyệt Minh.
Cả một quá trình, Nguyệt Minh cứ như thể người chết, nằm đó mặc kệ bọn họ, chẳng buồn nhìn, chẳng buồn nói chuyện, cứ thế lạc vào giữa khoảng
không vô định trong tâm hồn.
- Tổng giám đốc, cô đừng quá kích động, sẽ tổn hại đến thân thể.
Thăm khám xong, viện trưởng cùng trưởng khoa thấy Tổng giám đốc cái gì cũng
không nói, liền có chút xấu hổ, nhưng vẫn lễ phép chào rồi rời đi, chỉ
bỏ lại một vị bác sĩ trẻ, khuôn mặt đàn ông vuông vức nhưng làn da lại
trắng trẻo đến bất thường. Gia An nhíu mày, anh ta dường như đang run
thì phải.
Run cũng phải thôi, trước mặt là nữ bác sĩ xinh đẹp có tiếng trong bệnh viện đang nhìn anh ta chăm chú, tiếp đó là vị Tổng
giám đốc hung hăng hôm trước vừa làm loạn ở sảnh cấp cứu đang nhìn anh
ta như thể muốn giết người. Căng thẳng chồng chất, nam bác sĩ ước gì
mình có thể bốc hơi khỏi địa ngục trần gian này.
Gia An thấy
người đồng nghiệp trên trán toát mồ hôi liên tục cũng có chút buồn cười. Nàng nhìn về phía giường bệnh, người kia chịu mở mắt rồi sao? Nhưng xem ánh nhìn kìa... Gia An kín đáo tặc lưỡi.
Bệnh thì bệnh, vẫn rất hung dữ nha! Nhưng mà có chút... đáng yêu nhỉ?
Y tá đẩy xe thuốc đi vào. Nam bác sĩ cũng vơ lấy khăn giấy lau mồ hôi, cố gắng hít thở trấn tỉnh bản thân mình rồi nở nụ cười chuyên nghiệp nói
với Tổng giám đốc đang trên giường bệnh. Vừa nói, nam bác sĩ vừa sát
khuẩn tay.
- Tổng giám đốc... Bây... Bây giờ tôi xin phép thay
nước truyền...- Loại tác phong này chắc chắn sẽ không bao giờ có khi anh ta công tác ngày thường, cùng lắm là lịch sự nói thôi, đằng này anh ta
đã cố ý kính cẩn nghiêng mình rồi.
Nguyệt Minh nghe nam bác sĩ
nói, ánh nhìn vốn hung hăng nay phảng phất một tia hoang mang. Gương mặt của cô sớm đã trắng bệch, bây giờ càng như bị rút cạn máu.
Gia
An liền đứng dậy nhường chỗ, chăm chú quan sát đôi mắt sâu thăm thẳm
kia, trong lòng bỗng "A" lên một tiếng. Nàng nhớ đến mấy đứa trẻ con lúc đi tiêm ngừa, vừa nhìn thấy kim tiêm liền giãy khóc đành đạch, nước mắt rơi như mưa, tiếp đến là nhìn ba mẹ bằng ánh mắt long lanh cầu xin,
đừng để cái người trắng toát này tiêm con!
Tổng giám đốc Selina
Hoàng Nguyệt Minh cũng đã gần ba mươi rồi, dù có sợ kim tiêm cũng không
giãy khóc, chỉ vô ý để lộ một chút sợ hãi nơi đáy mắt mà thôi. Trách thì trách bác sĩ An đây quá tinh mắt đi, tất cả là tại bác sĩ An!
Bác sĩ An đứng một góc, chẳng thèm nhìn người đồng nghiệp đang thực hiện
mấy thao tác sát khuẩn, chỉ tập trung vào Nguyệt Minh, soi vẻ mặt của
cô. Người kia lại một lần nữa quay mặt đi rồi nhắm mắt lại.
Nam
bác sĩ có chút căng thẳng khi mang bao tay vào, cầm lấy kéo gắp miếng
bông gòn tẩm cồn, đôi tay run run di chuyển đến vị trí ống tiêm, gỡ
miếng băng keo cố định kim ra. Hành động này anh ta làm không biết bao
nhiêu lần, đến cả nhắm mắt vẫn thành thục, bây giờ quái đản lại run như
cầy sấy thế này là sao?
Động tác khá thô làm Nguyệt Minh đau đến
giật bắn mình, cắn chặt môi. Vẻ sợ sệt này không những khiến nam bác sĩ
càng thêm áp lực mà còn lọt vào mắt của bác sĩ An đứng bên đây giường.
Nàng theo bản năng liền đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay còn lại của
Nguyệt Minh.
Động tác nhẹ nhàng dịu dàng như thế khiến Nguyệt
Minh mở mắt nhìn người con gái trước mặt kia, nàng đang cười trấn an cô. Nguyệt Minh không những không cảm động còn hung hăng trừng mắt lại với
bác sĩ An nhiều chuyện. Nhưng Gia An không thèm chấp nhất.
Lúc
này, nam bác sĩ cũng rút ống tiêm ra, Gia An nhìn thấy có chút máu chảy
ngược vào trong dây chuyền dung dịch. Đôi mày thanh tú kẽ chuyển động,
nàng vẫn im lặng theo dõi hành động tiếp theo, tay vẫn không ngừng vuốt
ve mu bàn tay người kia.
Nam bác sĩ tiến tới bước tiếp theo, gắn
kim tiêm mới. Anh ta nhìn mu bàn tay Tổng giám đốc Nguyệt Minh một chút, dứt khoát cắm kim tiêm vào.
Nguyệt Minh đau đến nghiến răng, hai chân được che đậy dưới lớp chăn cũng cong lại, tay còn lại vô thức nắm
lấy bàn tay mềm mại của Gia An, hoàn toàn không giống người vừa trừng
mắt với nàng. Gia An cười nhẹ, khẽ siết tay cô an ủi, nàng biết rồi nhé.
Tổng giám đốc hung dữ này sợ kim tiêm!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng nhìn còn động tác của đồng nghiệp còn ngứa mắt thay.
- ...- Nam bác sĩ lại rút kim tiêm ra.
Gia An nhẫn nhẫn nhịn nhìn, trong lòng bực bội muốn chết, việc truyền dịch
đơn giản vẫn không làm được, sao có thể được tuyển vào đây vậy?
Dù Gia An thông cảm rằng do anh ta có thể vì căng thẳng quá nên mới vậy,
nhưng vẫn khá ngứa mắt, làm bác sĩ như vậy là không chuyên nghiệp!
Nguyệt Minh càng nắm chặt tay, Gia An lòng càng như lửa đốt, Nguyệt Minh làm
nàng nhớ đến mấy đứa trẻ nàng từng tiêm cho, đáng thương, mỏng manh vô
cùng. Dù là bác sĩ khoa Sản, đã thực hiện nhiều ca sinh nở rồi, chứng
kiến biết bao đau đớn, nhưng thấy Nguyệt Minh vì đau mà từ sư tử biến
thành mèo con, nàng cũng có chút đau lòng.
Gia An không đắn đo mà nói ra một yêu cầu vô lý.
- Để tôi làm cho.
Nguyệt Minh liền mở mắt ra. Gia An nở nụ cười trấn an, khẽ gỡ tay cô ra rồi
tiến về xe đẩy, sát khuẩn tay mình rồi mang bao tay vào, lấy ống tiêm
mới lên.
Nam bác sĩ đứng ngây ra đó.
- Nhưng mà...- Trong
thâm tâm, nam bác sĩ đang muốn quẳng hết cho bác sĩ An khoa Sản gánh hết việc này. Nhưng như đã nói, bác sĩ An khoa Sản, chuyện này dù chỉ là
truyền dịch đơn giản nhưng lại thuộc trách nhiệm của khoa ICU bọn họ.
Gia An thấy đồng nghiệp đang phân vân đắn đo, biết mình đã làm khó người
ta, nhưng nghĩ đến cảm giác của Nguyệt Minh lúc này, nàng không đành
lòng để nam bác sĩ này làm tiếp nữa.
Ánh mắt nàng đầy kiên quyết khiến anh ta nuốt nước bọt
- Mọi trách nhiệm tôi đều chịu.- Nàng dứt khoát nói, gắp bông gòn lau sạch vết máu ứ đọng trên mu bàn tay Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cảm nhận được sự dịu dàng cùng lời nói kia của Gia An, trong lòng dâng lên một cảm giác tin tưởng vô cùng.
- Thả lỏng một chút, như kiến cắn thôi.- Gia An trấn an.
Nàng bác sĩ nhìn mu bàn tay đầy vết bầm của Nguyệt Minh sau khi được vệ sinh sạch sẽ, rồi khẽ liếc mắt nhìn lên mặt cô. Trùng hợp, cô cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt giao nhau. Nguyệt Minh quay đi.
"Ánh mắt này...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
2. Tần Cảnh Ký
3. Trời Sinh Thích Em
4. Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
=====================================
Bác sĩ An dán băng keo vào vết kim đâm. Vốn dĩ phải rút vết kim cũ vì không thể lưu quá hai mươi tư giờ, nhưng cánh tay mảnh khảnh gầy gò của người này, đâm kim vào chỗ nào cũng khiến nàng chạnh lòng.
Không tin được là cái tay này từng đấm vào mặt mình nữa đấy!
Nguyệt Minh nhắm mắt chờ đợi, hồi sau lại cảm thấy trên cánh tay mình có chút
mát lạnh, hẳn là cô bác sĩ đã bắt đầu. Cô mím môi, chuẩn bị chịu đựng
một trận đau.
Nhưng mà một lúc lâu vẫn chẳng cảm thấy gì, nhói
như kiến cắn cũng không hề. Nguyệt Minh thử hé mắt, liền thấy bác sĩ An
đã xong đến bước điều chỉnh bình nước biển luôn rồi.
Kim đã đâm vào da cô từ bao giờ vậy? Nguyệt Minh thật tình chẳng hay biết.
Bác sĩ An xoay người nhìn Nguyệt Minh, rồi đột nhiên cười tươi. Đi mắt to
tròn ẩn hiện sau gọng kính của Gia An rất đặc biệt, lúc chủ nhân của nó
nở nụ cười liền cong thành vầng trăng khuyết, góp phần khiến nụ cười của nàng có hồn hơn.
- Lúc trước, từng có thời gian thực tập tiêm cho trẻ em, kỹ thuật tiêm của tôi cũng không tồi chứ Tổng giám đốc?
Nguyệt Minh nhìn Gia An đang ra vẻ tự hào, trên gương mặt cau có thoáng chút
phảng phất màu hồng nhạt. Cô bĩu môi, sau đó liền mất đi dáng vẻ mèo
con, trở lại thành sư tử mẹ, khó chịu nhìn nàng.
Bác sĩ An nhà
ta rộng lượng, không thèm chấp nhất cái người đáng ghét kia, chỉ nhẹ
nhàng lắc lắc một cái ống tiêm thật to cùng lọ dung dịch trước mặt
Nguyệt Minh như thể trêu ngươi.
Nguyệt Minh nhìn thấy ống tiêm, liền như chết trong lòng thêm một chút.
Nàng nghĩ người này vẫn còn có thể cứu chữa được. Phải, mọi chuyện rồi có thể qua thôi.
Bác sĩ An vui vẻ nhìn bộ dạng người kia sợ sệt, liền cho thêm chút màu mè
vào những động tác thông thường, xoay tròn kéo mấy vòng mới gắp miếng
bông gòn, đặt mạnh lọ thuốc cho phát ra tiếng kêu, lại búng búng vào
thân ống tiêm...
Nguyệt Minh nhìn mà thêm buồn, thêm sầu. Tự tử không chết nhưng mà nhìn cô bác sĩ này "ra vẻ" chắc cô chết thật đấy.
Thấy người ta sợ đến mặt lúc xanh lúc trắng, bác sĩ An mới nghiêng đầu, đôi
mắt to tròn tự lúc nào cong lại như vầng trăng khuyết, dịu dàng nói:
- Tổng giám đốc, cái này tiêm vào dịch truyền chứ không tiêm trực tiếp
vào cơ thể. Hơn nữa thuốc này tốt cho cô, giúp giảm đau đấy.
Nguyệt Minh trừng mắt, liếc Gia An một cái rõ sắc.
Nhưng Gia An lại thấy Nguyệt Minh như vậy rất tốt, có cảm xúc vẫn còn hơn vô
cảm. Tuy không phải bác sĩ tâm lý nhưng nàng vẫn biết điều cơ bản đó.
Nam bác sĩ run rẩy nhìn Gia An vui vẻ trêu chọc vị bệnh nhân đặc biệt, chỉ
thầm cầu mong cho hoa khôi của bệnh viện xong vụ này được tai qua nạn
khỏi, chứ anh ta cảm thấy khả năng nàng bay màu khá là cao đấy!?
Anh ta lén ra hiệu cho nữ y tá đẩy xe đẩy chuồn khỏi đây. Sau đó, phòng
bệnh rộng rãi chỉ còn mỗi bác sĩ An và bệnh nhân Nguyệt Minh.
Bác sĩ An lại kéo ghế dựa, ngồi xuống, thong dong vắt chân, tự nhiên như thể người bệnh nhân này thân thiết với nàng lắm vậy.
Bệnh nhân Nguyệt Minh tức muốn chết, tay lại không dám siết lại sợ động vết tiêm... Đau!!!
- Cô thích xía vào chuyện người khác lắm sao?- Nguyệt Minh phá bỏ sự im lặng, nghiến răng phun ra mấy chữ.
- Còn cô thì không hung hăng sẽ chết sao?- Bác sĩ An tự lúc nào đã lấy ra một cuốn sách dày cộm, nâng gọng kính mà đọc.
- Ừ.- Nguyệt Minh bực bội nói.
- Ồ.- Gia An nhún vai, tỏ vẻ trầm trồ.
- ...- Nguyệt Minh bị cái vẻ thản nhiên làm cho cạn lời.
- Vậy thì tôi nghĩ rằng có một cách khiến cô chết nhẹ nhàng đó.- Gia An
đóng sách lại, bộ dạng tựa như đang nói chuyện với tri kỷ, rất giống mấy nhân viên đa cấp dụ dỗ nạn nhân trong phòng họp.
- ?
- Thử dịu dàng xem, hẳn là cô sẽ lăn ra chết.- Bác sĩ An bật ngón cái.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia An vốn định đi tìm Nguyệt Minh để giảng đạo lý, nhưng y tá chạy đến gọi nàng lại vì có ca sinh khó rất gấp. Gia An đành tạm gác lại việc "dạy
giáo dục công dân" cho cô Tổng giám đốc khó ở kia.
Sau hơn 2 tiếng trong phòng sinh, lúc Gia An tìm đến nhà thì chỉ còn thấy một cái xác lạnh lẽo.