Bên trong căn biệt thự nhỏ, tiếng quát đầy lạ lẫm của gã đàn ông cứ thế vang vọng.
- Này, anh đừng có lớn tiếng.- Bảo mẫu từ phía bếp đi lại, đưa cho người đàn ông cốc nước.
- Em sợ cái gì? Chẳng phải dì nó đi công tác rồi sao?- Gã đàn ông uống một ngụm, lại tranh cãi với bảo mẫu Gia An.
- Chẳng phải em cũng bảo anh là đừng tìm em lúc em làm việc hay sao? Tiền em vẫn gửi cho anh mà.- Trong mắt bảo mẫu đầy rối rắm, kèm một chút sợ
hãi vỏ bọc của mình bị phát hiện.
Sáng nay Nguyệt Minh vừa nói
rằng đi công tác một tuần. Sau đó bạn trai cô lại gọi điện đến và kết
quả là thế này đây. Gã bạn trai đang ngồi chễm chệ giữa sofa đắt tiền mà hưởng thụ.
- Em làm sao vậy? Mình yêu nhau bao năm em còn không
hiểu anh sao? Anh với em lúc nào cũng tiền tiền tiền sao?- Hắn nói đoạn, lại đứng dậy bước đến ngồi kế bên, ôm bảo mẫu vào lòng mà xoa dịu.
Khỏi phải nói, hắn tự tin rất nhiều vào biệt tài dỗ dành người yêu của mình. Và hơn ai hết, hắn biết cô ta không thể rời xa hắn!
- Anh nhớ em... Em nghĩ xem, em vào đây cũng một tuần rồi, em ở suốt trong đây, mình có gặp nhau đâu. Em không nhớ anh sao?
Vẻ mặt căng thẳng của bảo mẫu cũng vì mấy lời có cánh này mà dãn ra không
ít. Cô ta thả lỏng, tựa người vào tận hưởng cái ôm, nhưng bé con lại
khóc inh ỏi thế kia, cô ta có chút không đành lòng mà rời bỏ cái ôm của
bạn trai để đến dỗ dành bé con.
- Hừ.- Gã đàn ông tặc lưỡi một
cái, lại bắt đầu càm ràm.- Em suốt ngày lo cho con cái nhà người ta, có
bao giờ em nghĩ đến chuyện con cái của tụi mình chưa?
Bảo mẫu bế bé con trên tay, trầm ngâm một chút lại nói:
- Em sẽ nghĩ đến nếu như anh quyết chí làm ăn, và không phải xin tiền em nữa. Em khổ thế này là vì ai nợ nần hả?
Gã nghe vậy thì tối mặt, nhưng bản thân vẫn còn ăn bám, nào dám lớn tiếng
mà cãi cọ lại ATM hình người. Gã chọn cách bơ đi, đứng dậy, cho tay vào
túi quần, đi dạo quanh căn biệt thự này. Đi đến bên kệ tủ, đôi tay ngứa
ngáy liền cho vài vật trưng bày nho nhỏ nhưng giá trị cao vào túi. Gã
cười thầm, mấy thứ này mà bán cũng được chút đỉnh nhậu qua ngày, còn bao thêm vài em gái chân dài phục vụ nữa.
Mắt gã láo liên, ngay lập tức sáng rực khi va vào tủ rượu của chủ nhân ngôi nhà này. Người không
chơi rượu nhìn vào còn phải cảm thán, huống chi người nghiện rượu như
hắn! Đủ mọi loại rượu, đủ mọi xuất xứ, thậm chí có loại phiên bản giới
hạn chỉ sản xuất vài chai.
Nhưng hắn đâu có ngu mà động vào mấy
chai ấy, hắn chỉ có thể kiềm chế vẻ thèm thuồng tạm để mắt đến loại rượu khác bớt quý hơn! Trước mắt hắn phải dỗ dành, cho cô người yêu bé bỏng
của hắn chấp nhận cho hắn qua đêm ở đây trước, rồi mọi chuyện tính sau!
Trên cao tốc, chiếc Roll Royce trắng đầy sang trọng cứ thế lăn bánh đầy ổn
định dưới sự điều khiển của người tài xế lâu năm mà Nguyệt Minh tin
tưởng. Đích đến của nó chính là sân bay quốc tế A.
- Mọi chuyện ổn chứ chị?- Khả Hân đưa tài liệu cho chị sếp, sau đó lại chăm chú quan sát biểu cảm của chị sếp nhà mình.
Vẫn như cũ, vẻ mệt mỏi chiếm hữu gương mặt xinh đẹp kia.
- Ừm.- Nguyệt Minh ậm ừ, mắt tiếp tục nhìn cặn kẽ từng dòng trên báo cáo tài chính.
- Chị... Không ngủ được sao?- Khả Hân đánh liều hỏi. Quầng thâm trên mắt Nguyệt Minh ngày càng rõ rệt.
Khả Hân là ai chứ? Là thư ký toàn năng, phải chú ý đến sức khỏe của chị sếp nhà mình chứ. Vả lại, nàng mà không chú ý, để chị sếp này lại xảy ra
chuyện không may, Khả Hân sẽ hối hận suốt cả đời mất.
Nguyệt Minh ngừng đọc, liếc mắt nhìn về Khả Hân, cười nhạt một cái.
- Chị không sao.
- Còn ở đó mà không sao...- Khả Hân thấy thái độ không muốn nói chuyện
của Tổng giám đốc, chỉ có thể thầm lẩm bẩm trách móc một mình mà thôi.
Làm sao không sao đây? Nguyệt Minh ngày càng không biết yêu thương bản thân mình. trước nay dù công việc nặng nề, tăng ca vất vả, Nguyệt Minh vẫn
như cũ không có quầng thâm mắt. Lúc đó Khả Hân còn tấm tắc khen ngợi thể trạng của chị sếp. Bây giờ lại có quầng thâm, đủ để thấy được áp lực
tinh thần nặng nề hơn mệt mỏi về thể xác rất nhiều.
Nguyệt Minh
không thèm quan tâm đến thư ký nhỏ bên kia đang lo lắng cho bản thân
mình đến xoắn cả não Cô chỉ đơn giản đọc xong báo cáo tài chính, ký tên, rồi để sang một bên. Ánh mắt mơ hồ phóng ra ngoài cửa sổ. Từng mảnh,
từng mảnh phong cảnh cứ thế lướt qua.
Đã hơn một tuần bé con về ở với Nguyệt Minh.
Ban ngày cô bận đi làm, tối mới có thời gian bên cháu nhỏ. Nguyệt Minh cảm
giác mình đang rời quỹ đạo đặt ra ban đầu. Đống bùi nhùi cần cô giải
quyết phức tạp hơn rất nhiều. Nguyệt Minh muốn diệt cỏ tận gốc, bứng hết tàn dư, thế lực cũ. Từ lúc những chuyện không may ập đến, sóng gió bên
trong công ty cũng nổi lên. Cổ phiếu tuột giá, những thế lực muốn thu
gom, chen chân hất cẳng cô cũng xuất hiện không ít.
Nhật Minh
mất, đồng nghĩa với việc vị trí chủ tịch liền để trống. Nguyệt Minh chưa công bố di chúc của Nhật Minh, cũng đồng nghĩa những "người nhà" xa lạ
cũng muốn hưởng chút ít lợi lộc. Dù đã thoát cái mác tập đoàn gia tộc
rất lâu rồi, nhưng Nhật Minh vẫn nhân từ chứa chấp vài kẻ họ hàng xa,
mỗi lần Nguyệt Minh ý kiến, chị lại cười hiền bảo ai cũng có cơ hội quay đầu. Nguyệt Minh dù không cam lòng, nhưng vì chị gái mà nhắm mắt cho
qua.
TOMORROW Group là chính ông nội truyền lại cho ba cô, ông
nội Hoàng theo chủ nghĩa trọng dụng nhân tài, vì ba Hoàng tài giỏi mà
chễm chệ hưởng toàn bộ gia tài. Những người họ hàng khác tất nhiên không vừa lòng vì quyết định này của ông nội, luôn ngấm ngầm bày ưu tính kế.
Giọt nước tràn ly lần đầu tiên chính là ba mẹ Nguyệt Minh bị giết hại.
Vậy nên Nguyệt Minh bây giờ rất cảnh giác, cô thậm chí dành 1 giả thuyết
rằng cái chết của Nhật Minh cũng có liên quan đến những tên rắn rết còn
lại. Chỉ là hiện tại kết quả điều tra lại không mấy liên quan, nhưng
Nguyệt Minh không vì vậy mà không diệt cỏ tận gốc. Chờ đến cuộc họp cổ
đông sắp tới, Nguyệt Minh chính thức lên vị trí chủ tịch, lọc máu lại T
Group.
Hôm nay cô phải bay đi nước A để bàn tiếp hợp đồng dang
dở lúc trước. Đây là hợp đồng quan trọng, loại máy thở mà tập đoàn sản
xuất vừa được nước A đặt mua với số lượng lớn, tạo dựng cho T Group uy
tín trên trường quốc tế. Quá trình đàm phán cũng vì thế mà cần phải tập
trung cao độ, phía đối tác yêu cầu đích thân cô có mặt. Vì những chuyện
không may xảy ra mấy tháng trước mà đã phải dời thời gian bàn bạc hợp
đồng lại, bây giờ không thể chậm trễ. Vậy nên Nguyệt Minh liền phải đi
nhanh nhất có thể, để về sớm với bé con.
Nghĩ đến việc đó, Nguyệt Minh không khỏi đau đầu. Nếu việc này có thể giao cho dàn phó tổng thì
tốt biết mấy, vừa mới ở chung chưa bao lâu đã phải để cháu nhỏ ở nhà một mình rồi. Nguyệt Minh cảm thấy có chút không yên lòng.
Mà nghĩ
đến bé con kia, ban ngày theo bảo mẫu nói là rất ngoan ngoãn, nhưng
Nguyệt Minh không hiểu sao lúc cô về đêm muộn chỉ toàn nghe bé khóc mà
thôi. Vấn đề nằm ở đâu? Là do bé vẫn chưa quen hay sao? Vẫn còn giật
mình ban đêm hay sao? Những lúc như thế, Nguyệt Minh dù có mệt, cũng bảo với bảo mẫu rằng đặt bé nằm cạnh cô, theo cách bác sĩ An chỉ dẫn, kiên
trì từ từ chạm đến trái tim bé bỏng kia. Hẳn là do cô vụng về, nên mãi
vẫn chưa làm bé quen được với mình. Nhưng mà Nguyệt Minh thấy càng ngày
càng không ổn, không biết cô kiên trì được bao lâu, chứ bây giờ chỉ cần
nghe một tiếng trẻ con khóc, liền dọa Nguyệt Minh đến xanh mặt.
Còn về cô bảo mẫu kia, mới một tuần trôi qua thôi, phán đoán lúc này chắc
cũng còn khá vội, trước mắt vẫn thấy là được việc đi. Điều này an ủi nội tâm Tổng giám đốc một phần. Nhưng lần nữa Nguyệt Minh quyết định tuyển
thêm bảo mẫu.
- À, Hân nè... Em xem tìm thêm một người bảo mẫu đi.
- Dạ?- Thư ký Hân chợt bị gọi liền quay đầu nhìn Tổng giám đốc, nghe yêu
cầu của chị liền hăng hái cầm máy tính bảng lên bấm bấm.
- Lần này chọn người trung niên, có nhiều kinh nghiệm đi em.
- Dạ chị- Khả Hân liền chọn ra các gương mặt theo yêu cầu của Nguyệt Minh.
Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng ấm áp ngập tràn hơi thở giao mùa cứ thế sưởi ấm
cả đất trời. Đôi chim sẻ vui vẻ chơi đùa hết bay sang cành này lại đến
cành kia. Cuối cùng chúng quyết định dừng chân bên khung cửa sổ lớn,
nghiêng đầu nhìn về chiếc ghế da quen thuộc.
Trái với cảnh xuân
ấm áp, chỉ cách một lớp cửa kính mà không khí bên trong phòng khám đặc
biệt dị thường. Bác sĩ An hay cười giờ phút này không ngừng chau mày, bộ dạng nghiêm túc nhìn về phía giấy xét nghiệm mà nữ bệnh nhân mới đưa
cho mình.
Người này nàng biết. Thậm chí có giao tình.
Mỹ
Linh 26 tuổi, một chồng và một con gái. Cô gái này chính là sản phụ lúc
trước Gia An phụ trách. Vợ chồng họ tính ra vẫn còn trẻ tuổi, gia đình
chồng Mỹ Linh giàu có, sở hữu chuỗi cửa hàng cà phê có tiếng, chuyên trị cà phê phin. Đến nỗi một người nói không với cà phê như bác sĩ An cũng
phải gật đầu khen. Mùi vị cà phê của họ không lẫn với bất cứ nhãn hiệu
nào khác, thành công cũng dễ hiểu.
Tuy nhiên giàu có không đi
kèm với hiện đại. Gia đình người chồng này khá bảo thủ, luôn mong mỏi
cháu nội ra đời phải là con trai. Nói cách khác, trong mắt họ xem Mỹ
Linh như một cái máy đẻ.
Gia An nhớ rõ lần đầu Mỹ Linh đến đây
khám thai, Gia An vừa xem kết quả liền muốn té ngửa. Cơ thể Mỹ Linh
không tốt, hay nói rõ ra là thể trạng không thích hợp để mang thai. Gia
An không biết Mỹ Linh khám tiền sản ở đâu, bác sĩ nào tư vấn. Chứ nếu là nàng, nàng sẽ ngăn ngay khi Mỹ Linh có ý định mang thai mà chuyển hướng sang mang thai hộ, dù biết luật mang thai hộ trong nước có chút phức
tạp khi quy định mang thai dựa trên mục đích nhân đạo. Nhưng nhà chồng
Mỹ Linh khá giả như vậy, họ có thể suy nghĩ đến vấn đề lách luật, sang
nước ngoài thực hiện.
Lúc Mỹ Linh đến đây khám, cái thai cũng đã
được gần 4 tháng... Bác sĩ An còn làm được gì? Nàng nhìn thấy vẻ mong
mỏi, hào hứng của đôi vợ chồng trẻ, cũng chỉ đành ra sức tận lực giúp
đỡ, dù nàng biết chắc, ca này sinh khó đến 80%.
Chồng của Mỹ Linh tên là Anh Khang, Gia An cũng đặc biệt ấn tượng về cậu trai này, từ cử chỉ, điệu bộ, giọng nói cậu ta ngập tràn cưng chìu với vợ
mình. Mỗi lần bác sĩ An dọa sảy thai, là y như rằng mặt Anh Khang không
còn giọt máu, lúng ta lúng túng, thành khẩn cầu nàng.
Sở dĩ Gia
An biết rõ chuyện gia đình của Mỹ Linh là do cô ấy tâm sự với nàng. Anh
Khang là con một, nên gia đình chồng luôn mong mỏi cháu trai đích tôn.
Quy định của bác sĩ không thể nói thẳng thừng giới tính của thai nhi,
vậy nên mỗi lúc nàng nhìn vẻ mặt mong mỏi của Mỹ Linh, tâm trạng nàng
rất phức tạp.
Rồi ngày đứa bé ra đời, không ngoài dự đoán của Gia An, bé gái. Gia đình chồng Mỹ Linh trở mặt, chẳng còn quan tâm, mà thay vào đó không ngừng gây áp lực cho Mỹ Linh. Nhất là bà nội chồng, bà ấy
cứ gặp mặt Mỹ Linh sẽ nói rằng: "Con dâu nhà này nếu không sinh được
cháu trai đích tôn thì nên biết ý mà rời đi."
Lúc đấy, Gia An
rất tức giận, cực kỳ tức giận. Nàng tự hỏi thời đại nào rồi vẫn còn
những tư tưởng lạc hậu như vậy? Con nào mà chả là con? Chính vì những
người như thế mà nhiều năm rồi tỉ lệ chênh lệch giữa bé nam và nữ ngày
càng cao. Gia An đỡ 10 ca, 9 ca là bé trai, 1 ca là bé gái. Trước mắt
phụ huynh vẫn chưa thấy tác hại, sau này nhận ra đã quá muộn khi con em
nhà mình không tìm được bạn đời, vậy thì duy trì nòi giống với ai? Nếu
sau này là gay, lại còn bị chính miệng đời miệt thị.
Đúng là nhân quả.
Mỹ Linh nói rằng chí ít cô ấy vẫn còn chút may mắn khi Anh Khang không như mọi người trong nhà, hắn hết mực cưng chiều Mỹ Linh, ngày ngày mong chờ đứa con bảo bối ra đời. Chính Mỹ Linh nói rằng, Anh Khang bảo dù trai
hay gái hắn vẫn thương. Cũng vì thế mà hảo cảm của bác sĩ An đối với
người chồng tăng thêm, ít nhất cũng là kẻ biết bảo vệ vợ mình. Truyện Điền Văn
Mỹ Linh vượt cạn cũng không dễ dàng gì, như Gia An dự đoán, sinh khó, lại còn sinh non.
Hôm đấy Mỹ Linh đang đi shopping mua đồ cho con thì đau bụng. Bác sĩ An
nghe tin liền tức tốc vào phòng sinh. Gia An xem Mỹ Linh như em gái, bởi vì cô gái này hiền dịu, nết na, rất dễ tạo ấn tượng tốt với người khác. Trong quá trình Mỹ Linh mang bầu, áp lực từ nhà chồng khiến cô ấy trầm
cảm nhẹ. Mà thai phụ với cơ địa xấu, lại bị stress rất nguy hiểm. Bác sĩ An liền trở thành người bầu bạn với Mỹ Linh trong suốt thai kỳ, lắng
nghe, động viên cô ấy mọi lúc. Thậm chí bác sĩ An không dưới hai lần gặp riêng Anh Khang để nói về tình trạng của, nàng khuyên nên cho Mỹ Linh
về nhà mẹ đẻ, tránh việc nghe lời ra tiếng vào của mẹ chồng cũng như bà
nội chồng. Cũng may Anh Khang hiểu chuyện, đối với đứa con đầu lòng, hắn ta vẫn rất quan tâm.
Vốn làm bác sĩ, xưa nay chỉ việc thăm khám
chữa bệnh trong phận sự của mình, đối với mỗi ca bệnh cũng không mang
nặng tình cảm gì nhiều. Nhưng bác sĩ An lại xem Mỹ Linh như em gái, cho
nên lúc vào ca mổ, đối với Gia An mà nói là cực kỳ căng thẳng. Nàng nhớ
mãi lúc Mỹ Linh co giật trên bàn mổ, sinh mệnh mong manh, bác sĩ An mồ
hôi đầy trán, thoáng chốc cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên người
khiến nàng cảm thấy không thở được. Nhưng bác sĩ An cắn răng, chiến đấu
với tử thần, cố mang cả mẹ lẫn con bình yên đến thế giới này. Cuối cùng
nàng cũng giành chiến thắng, khoảnh khắc đó, chưa bao giờ nàng cảm thấy
chỉ cần được thở thôi cũng thật sự là vô giá.
Khi mọi chuyện kết
thúc, một tảng đá như được gỡ ra khỏi lòng Gia An. Lúc đấy nàng bác sĩ
vẫn còn mặc đồ phẫu thuật, không nghĩ nhiều mà tìm đến Anh Khang, nàng
muốn một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
- Hơn ai hết anh nên biết thể chất của vợ mình, cô ấy không thể mang thai tiếp tục.
- Vâng, tôi biết, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều. Vợ tôi không sao chứ?- Anh
Khang là một người đàn ông cao lớn và điển trai, lúc nào hắn xuất hiện
cũng chỉnh chu, lịch lãm. Hắn vừa thấy nàng đi đến, liền dùng ánh mắt
gấp gáp nhìn về phía bác sĩ An.
- Không có gì, đó là việc của tôi nên làm. Hi vọng anh nên quan tâm đến vợ mình hơn, sinh đứa nhỏ này đối với cô ấy mà nói gần như rút đi nửa sinh mệnh. Tạm thời mọi chuyện đã
qua, đừng lo lắng quá.- Gia An nhẹ nhàng nói, nàng hi vọng những gì nàng nói hôm nay, người đàn ông này sẽ ghi nhớ kỹ càng những gì nàng nói.
- Tôi biết rồi, tôi vĩnh viễn sẽ bảo vệ vợ và con mình thật tốt.- Anh Khang vỗ ngực, như thể hứa hẹn trước mặt Gia An.
Bác sĩ An lúc đó chỉ mỉm cười lịch sự. Nàng không cần hắn hứa, chỉ cần hắn dùng hành động chứng minh.
Ừm... Và giờ hắn chứng minh thế này đây.
- Lúc trước chị nói thế nào?- Gia An tức giận.
Bác sĩ An cảm thấy mình như bị đặt vào một sự việc đã rồi, lại đến hai lần! Thậm chí tờ giấy xét nghiệm này cũng là từ một bệnh viện khác. Vì ở
HOPE này, chắc chắn không bác sĩ nào dám tiếp nhận trường hợp của Mỹ
Linh.
Trước cơn giận của Gia An, Mỹ Linh chỉ cúi đầu nhìn chằm
chằm vào bụng nhỏ của mình, đưa tay vuốt vuốt, như thể đấy là sinh mạng
của cô ấy. Gia An nhìn mà bất lực.
- Chồng em đâu?- Gia An chợt nhớ đến chồng của Mỹ Linh.
Lúc trước khi Mỹ Linh đi khám thai, người đàn ông kia vẫn luôn kề bên cạnh, bấy giờ vì sao chỉ có mình Mỹ Linh ở đây?
- Anh ấy chưa biết.
- ...- Gia An thở dài một hơi.- Em biết quy tắc làm việc của chị nhỉ?
Mỹ Linh cúi mặt gật đầu.
- Chị không bao giờ muốn phá bỏ bất cứ đứa nhỏ nào, vậy nên có rất nhiều
ca mạo hiểm tìm tới chị. Lần đó lúc em sinh xong, chị cũng nói em không
thể mang thai thêm nữa, không tốt cho em và cả bé. Em đã hứa với chị thế nào?- Gia An nghiêm nghị nói. Mỹ Linh vẫn cúi mặt, hệt như một đứa trẻ
bị mẹ mắng.
- Đứa bé này vẫn không nên để! Dù là con trai cũng không nên để.
Là một bác sĩ sản khoa có đạo đức nghề nghiệp, Gia An vẫn luôn đưa cho
bệnh nhân mình những lựa chọn tốt nhất. Ai trong HOPE mà chẳng biết bác
sĩ An rất ít khi khuyên bệnh nhân bỏ thai. Nhiều ca khó, bác sĩ An vẫn
chiều theo nguyện vọng của sản phụ. Nhưng lần này bác sĩ An cực kỳ cứng
rắn ra lệnh cho Mỹ Linh.
Đứa bé này nếu giữ, chỉ e rằng cả mẹ và
con đều nguy hiểm. Gia An không phải thần y, lần trước cứu được là do
may mắn, lần này nếu cứ kiên trì sinh, nàng sợ rằng chuyện tồi tệ nhất
sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, những lời Gia An nói một chút dường như cũng không thể khiến cô
gái trước mặt động tâm, cô từ nãy đến giờ vẫn ôm khư khư bụng mình.
- Nếu em không nghĩ cho em, em cũng phải nghĩ cho con gái em.- Bác sĩ An không bỏ cuộc, nàng tiếp tục khuyên nhủ.
- Em không thương con em nữa đúng không? Việc em có thể so sánh với
chuyện biết đó là thuốc độc vẫn uống. Em nói chị ác cũng được, nhưng lần chị chỉ có một quyết định duy nhất. Đứa bé này không thể giữ.
Lúc này, Mỹ Linh mới ngẩng mặt lên nhìn vào Gia An. Khuôn mặt tự lúc nào đã đẫm lệ kia khiến Gia An chạnh lòng. Nhìn vào con ngươi đen láy ngập
trong nước mắt của Mỹ Linh, bác sĩ An không ngừng cảm thấy khổ sở.
- Chị đã yêu chưa? À không, chị đã bao giờ muốn lập gia đình, muốn xây
dựng một gia đình chưa?- Mỹ Linh nghẹn ngào hỏi, ánh mắt vẫn chăm chăm
nhìn sâu vào mắt Gia An.
Gia An trầm ngâm, nàng vẫn chưa nghĩ đến việc đó, ngay cả việc yêu một người, nàng cũng chưa từng muốn nói qua.
Mỹ Linh thấy biểu hiện của Gia An, liền đưa tay lau nước mắt của bản thân. Trên gương mặt ngập tràn nỗi đau khổ giờ phút này lại hiện lên một nụ
cười. Nhưng cũng chẳng phải ánh dương xóa tan đi màn đêm tối, nụ cười
này chẳng khác gì một chất xúc tác kéo dài màn đêm thăm thẳm kia.
- Chị An, đứa bé này là con trai, làm niềm hy vọng duy nhất của em. Không có nó, em sẽ mất anh ấy, mất đi gia đình em yêu thương. Chỉ có người
trong cuộc mới biết rõ tình trạng của bản thân mình như thế nào. Em là
không dứt được!
Lời nói đầy bi thương kia như dây thừng trói chặt vào tim Gia An. Giờ phút này đột nhiên nàng không nói nên lời nữa. Mỹ
Linh nói đúng, nàng không hiểu tình yêu, một chút cũng không hiểu. Những gì nàng khuyên Mỹ Linh cũng chỉ trên phương diện y học mà thôi. Xét về
khía cạnh tình cảm, Gia An cũng biết những lời nàng nói tàn độc đến mức
nào. Cuối cùng, Gia An cũng chỉ là người ngoài, không có quyền lên tiếng ở đây. Nàng mím chặt môi, nhìn chăm chăm về phía Mỹ Linh, khuôn mặt
xinh đẹp phũ đầy nước mắt, chẳng có một chút hồng hào khỏe khoắn.
- Em thật sự muốn vậy sao?- Gia An hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng
nói. Đôi bàn tay thon dài của nàng tự lúc nào đóng tập hồ sơ của Mỹ Linh lại, đẩy ngược về phía cô ấy.
Mỹ Linh nhìn Gia An, trong lòng
cũng đã biết câu trả lời của vị bác sĩ này là gì. Cô không nói gì, chỉ
đưa tay nhận lấy tập hồ sơ sau đó cúi đầu chào. Trước khi quay đi, cô
nói nhỏ một câu.
- Chị An, em phải bảo vệ hạnh phúc của mình.
Gia An nhìn theo bóng lưng Mỹ Linh, vừa tức giận vừa thương cảm. Đôi lúc
nàng ước cái tính hay lo chuyện bao đồng này của mình biến mất đi có lẽ
sẽ tốt hơn, không phải đau đầu, buồn rầu vì bất kì trường hợp nào. Nhìn
đồng nghiệp của mình cứ hết giờ làm liền vui cười, quẳng đi hết mọi
phiền muộn, nàng thấy ghen tị biết bao.
Lại một tiếng thở dài nữa cất ra, bác sĩ An nép vào góc tường, phóng tầm mắt nhìn ra cửa sổ.
Một mùa xuân lại sắp đến.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nhiều người khi đọc sẽ cảm thấy bác sĩ An khá là bao đồng, mà thật ra khi
viết rồi đọc lại thật nhiều lần, mình là thích có một người yêu như là
Gia An, tuy đôi lúc nàng quá tốt bụng lo cho người khác và trong tương
lai chuyện này gây cho bác sĩ An không ít rắc rối từ nhỏ đến to (to nhất vẫn là dính vào rồi yêu bà Nguyệt =))), nhưng nàng là một cô gái cực kỳ tốt bụng.
Chuyện xưa của Gia An là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng trở thành như hiện tại.