Vĩnh An đế đỡ Khương Mạn đứng dậy, nắm tay nàng ngồi xuống rồi nói: "Ái
phi làm trẫm buồn quá, tự mình làm điểm tâm thế mà lại để tiểu cung nữ
mang đến cho trẫm."
Khương Mạn nhấp nháy mắt, nhỏ giọng nói:
"Người thần thiếp phái đi rõ ràng lại đại cung nữ bên người thần thiếp
mà, sao lại là tiểu cung nữ chứ?"
Vĩnh An đế nói: "Mặc kệ là đại cung nữ hay là tiểu cung nữ, dù sao cũng không phải là đích thân ái phi mang tới cho trẫm."
"Là thần thiếp không tốt. Nhưng Hoàng thượng cũng phải hiểu cho thần thiếp
a, thiếp phải tới Từ Ninh Cung mà." Khương Mạn dịu dàng nói: "Thái hậu
nương nương thay thần thiếp chăm nom Nhị Hoàng tử, đương nhiên thiếp
càng phải hiếu thuận với lão nhân gia hơn, hơn nữa thần thiếp cũng muốn
tới xem Nhị Hoàng tử một chút."
Vĩnh An đế nghe vậy trầm mặc một
chút, một lát sau hắn thở dài một hơi, ôm Khương Mạn vào lòng, nói: "Chờ sau khi chuyến săn mùa thu kết thúc thì sắp xếp để Nhị Hoàng tử chuyển
về Vân Hoa Cung đi, cho nàng bớt ngày nào cũng nhớ đến nó."
Khương Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vĩnh An đế trong chốc lát
rồi đặt tay lên bả vai hắn, giọng nói khàn khàn: "Hoàng thượng, người
thật tốt."
Vĩnh An đế vỗ vỗ lưng Khương Mạn, cười nói: "Trẫm để
Nhị Hoàng tử chuyển về Vân Hoa Cung thì tốt, vậy nếu trẫm không cho Nhị
Hoàng tử chuyển về đây chẳng phải là trẫm không tốt à?"
Khương Mạn tựa đầu vào vai Vĩnh An đế, lắc đầu nói: "Hoàng thượng như thế nào đều tốt cả."
Từ sau khi Hoàng thượng nói sẽ để Nhị Hoàng thượng chuyển về Vân Hoa Cung, mỗi ngày Khương Mạn đều bấm ngón tay đếm ngày.
Hôm nay đã là mùng 6 tháng 8, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến 15 tháng 8. Sau
ngày 15 tháng 8 triều đình sẽ bắt đầu chuẩn bị hội săn mùa thu, bình
thường hội săn sẽ được tổ chức vào ngày 20, quanh đi quẩn lại không đến
một tháng nữa là Nhị Hoàng tử có thể trở về bên nàng rồi.
Mặc dù
Hoàng thượng đã đồng ý sẽ đưa Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung, nhưng trừ
Liễm Thu và Vãn Đông ra Khương Mạn cũng không nói chuyện này cho ai hết.
Chỉ là mỗi ngày trừ việc bấm ngón tay tính ngày ra, Khương Mạn còn đi dạo
quanh Vân Hoa Cung xem nơi nào phù hợp để Nhị Hoàng tử ở. Đến khi chọn
được chỗ rồi Khương Mạn lại bắt đầu cân nhắc xem nên bố trí nội thất như thế nào, khi tất cả đều được chuyển bị xong xuôi, nàng chỉ cần ngồi đợi thánh chỉ của Hoàng đế nữa thôi.
Thời gian chờ đợi luôn rất gian nan, Khương Mạn luôn cảm thấy mỗi ngày đều dài hơn bình thường rất
nhiều, cuối cùng nàng cũng đợi được đến ngày 15 tháng 8.
Trung
thu năm ngoái Khương Mạn vẫn là một tài tử nhỏ bé, vậy mà trung thu năm
nay nàng đã là một trong Cửu tần, lại còn là Chiêu viện - địa vị khá cao trong Cửu tần.
Địa vị của Khương Mạn bây giờ đương nhiên không
cần phải đến sớm nữa, nàng đến muộn hơn một chút. Cũng giống như năm
ngoái, trung thu yến năm nay vẫn được tổ chức tại Bão Hương Điện.
Lúc Khương Mạn xuất hiện tại bữa tiệc, không chỉ có ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của đám phi tần hậu cung, mà những gia quyến đại thần cũng hướng ánh mắt tò mò về phía nàng.
Trong bao nhiêu ánh mắt tò mò ấy lại có
một cái nhìn rất bức người, Khương Mạn dừng bước quay lại nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp một ánh mắt hung ác pha lẫn ghen tị. Khương Mạn thấy khuôn
mặt này có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút mới nhận ra đó chẳng phải
là kế muội Khương Chỉ của nàng sao?
Khương Mạn có chút hoài nghi, sao Khương Chỉ lại xuất hiện ở trung thu yến này chứ?
Nhưng rất nhanh Khương Mạn đã thấy một vị phu nhân ngoài năm mươi tuổi đang
đứng cạnh Khương Chỉ, liền đoán được chắc hẳn Khương Chỉ đã gả đi, có
thể xuất hiện ở trong này có lẽ là theo trưởng bối nhà chồng tới.
Từ sau khi tiến cung Khương Mạn chẳng mấy chú ý đến chuyện của Khương gia, Khương Chỉ đó gả vào nhà nào nàng cũng không rõ, bất quá nếu có thể
tham gia cung yến thì ít nhất cũng phải là quan tứ phẩm trở lên.
Khương Mạn lại nhìn thoáng qua vị phu nhân đang đứng bên cạnh Khương Chỉ,
người này nàng có chút ấn tượng, hình như là phu nhân Công bộ thị lang.
Chẳng lẽ Khương Chỉ đã gả cho con trai của Công bộ thị lang? Thế này quả thật cũng không tồi.
Khương Mạn nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước đến chỗ của mình ngồi.
Vị phu nhân bên cạnh Khương Chỉ thấy Khương Mạn chỉ nhìn lướt qua rồi đi
luôn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Khương Chỉ, "Không phải con là em
gái ruột của Chiêu viện nương nương sao? Sao ta cảm thấy thái độ của
Chiêu viện nương nương với con hình như rất lãnh đạm? Không trò chuyện
với con thì thôi đi, ta thấy nương nương còn chẳng có ý muốn chào hỏi
kìa."
Dưới lớp áo, Khương Chỉ nắm chặt hai bàn tay, gượng cười
nói: "Có lẽ Chiêu viện nương nương nghĩ đây là cung yến, không hợp để đi giao du tiếp chuyện với người khác."
Đại bá nương của Khương Chỉ là Mạnh thị liếc nhìn Khương Chỉ một cái, hỏi: "Là như vậy sao?"
Khương Chỉ cố áp sự ghen tị và phẫn hận trong lòng mình xuống, nói: "Hơn nửa
là như vậy, trước kia ở nhà Chiêu viện nương nương rất tuân thủ quy tắc, hơn nữa nương nương luôn rất khiêm tốn, những trường hợp thế này đều
không muốn để mọi người chú ý đến mình."
Mạnh thị nghe vậy thì cười nói: "Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi."
Mạnh thị và vị phu nhân bên cạnh Khương Chỉ ghé đầu trò chuyện thêm vài câu
xong, Khương Chỉ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhìn
về phía Khương Mạn. Lúc ở nhà nàng có nghe nói Khương Mạn bây giờ không
những sinh hạ được Nhị Hoàng tử mà còn được hoàng thượng sủng ái.
Lúc đó nàng cảm thấy rất bất bình, từ nhỏ nàng luôn được cha mẹ sủng ái hết mực, mà địa vị của Khương Mạn và Khương Phù ở Khương gia chỉ hơn nha
hoàn được sủng ái một chút, căn bản là không thể so sánh được với nàng.
Nhưng hiện tại Khương Phù được gả cho Nghiêm đại thiếu gia, Nghiêm đại thiếu
gia này chẳng những rất yêu thương Khương Phù, mà còn cho phép nàng ta
can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình.
Khương Mạn vào cung
vài năm không thấy tin tức, nàng vốn tưởng rằng con người đáng ghét này
đã chết trong cung lúc nào rồi chẳng hay, vì vậy mà bấy lâu nay nàng vẫn luôn cao hứng trong lòng, ai mà nghĩ tới chớp mắt một cái tin tức
Khương Mạn sinh hạ được Nhị Hoàng tử liền truyền ra, hiện giờ lại là
người được Hoàng thượng sủng ái nhất, là Chiêu viện nương nương cao cao
tại thượng.
Nhưng còn nàng thì sao? Nói cho mĩ miều thì là nàng
được gả vào nhà của Công bộ thị lang, nhưng hắn ta chỉ là cháu của Bạch
thị lang, một kẻ vô dụng hơn hai mươi tuổi chỉ được cái danh tú tài,
không có bản lĩnh gì thì thôi, còn cả ngày chỉ biết bợ đỡ nịnh hót người khác.
Cuộc sống của nàng thành ra thế này, dựa vào cái gì mà Khương Mạn và Khương Phù lại tốt hơn nàng nhiều đến vậy?
Khương Mạn không cảm nhận được sự phẫn nộ lẫn ghen ghét của Khương Chỉ, cho dù có cảm nhận được, Khương Mạn cũng không rảnh đi đôi co với nàng ta.
Hiện tại đã khác ngày xưa, nếu Khương Chỉ dám làm càn trước mặt nàng,
nàng cũng không ngại thay Khương Văn Diệu cùng Viên thị kia giáo huấn
Khương Chỉ một chút.
Lúc Khương Mạn tới vốn đã không còn sớm, chỉ chốc lát sau Quý Chiêu dung, Phùng Chiêu nghi, Cao Hiền phi Vi Đức phi
và Giang Quý phi cũng đã tới, sau đó Thái hậu nương nương và Vĩnh An đế
cũng chân trước chân sau đến Bão Hương Điện.
Năm nay chỗ ngồi của Khương Mạn có chút thay đổi, so với trước đây thì gần chỗ của Vĩnh An đế hơn.
Yến hội bắt đầu, Khương Mạn xem ca múa được một lúc, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Vĩnh An đế.