Ngọc Châu bình tĩnh nói: "Khương Chiêu viện cũng không phải người đơn
giản, trước kia có lẽ là nàng không muốn tranh sủng, cũng có thể là do
không có cơ hội, cho nên chỉ có thể sống ẩn dật trong Ngọc Phù Uyển.
Nhưng nào ngờ nàng lại có Nhị Hoàng tử, có cơ hội tranh sủng, hoặc cũng
có thể là vì cảm giác được đứa con của mình nói không chừng sẽ mang phúc lớn tới, vì mưu tính cho con nên mới bắt đầu hao tâm tổn trí lôi kéo
Hoàng thượng."
Quý Chiêu dung phản bác: "Hoàng thượng là người dễ bị lôi kéo như vậy sao? Khương Chiêu viện chỉ phí chút tâm tư mà Hoàng
thượng đã sủng ái nàng hơn rồi? Trong hậu cung này có ai không hao hết
tâm tư trên người Hoàng thượng, mà sao chỉ có Khương Chiêu viện là khác
biệt?"
Không nói ai khác, chỉ nói chính nàng ta, chẳng lẽ thời
gian công sức nàng đặt trên người Hoàng thượng còn ít à? Nàng phí bao
công sức thăm dò thứ Hoàng thượng thích, hiện tại còn có Đại Hoàng tử
bên thân, nhưng chẳng phải Hoàng thượng vẫn đối với nàng không nóng
không lạnh, một tháng tới Dục Tú Cung này của nàng không nổi một lần
sao?
Dù sao nàng vẫn cảm thấy việc này có gì đó không đúng, nhất là thái độ của Vĩnh An đế đối với nàng và Đại Hoàng tử.
Ngọc Châu có chút không kiên nhẫn nói: "Nương nương, ta đã nói rồi, Khương
Chiêu viện cũng không phải là người đơn giản. Hoàng thượng bắt đầu đối
xử khác với Khương Chiêu viện từ lúc nào? Người cảm thấy là từ khi Nhị
Hoàng tử chào đời, nhưng từ lúc đó nàng đã làm được cái gì chứ? Lúc
Hoàng thượng đang phát sầu vì thiên tai ở Du Ninh Phủ nàng là người đầu
tiên nhảy ra nói chuyện quyên góp, tỷ tỷ của nàng ta cũng là thương nhân đầu tiên quyên cho triều đình tận ba trăm lượng bạc trắng."
"Cho dù Hoàng thượng không xem trọng Nhị Hoàng tử đi nữa thì cũng phải nể
mặt hai tỷ muội này đã giúp hắn giải quyết chuyện cấp bách lúc bấy giờ,
đối với Khương Chiêu viện cũng phải có thêm vài phần khác biệt chứ. Ngài nghĩ một chút, có phải đạo lý này không? Khương Chiêu viện kia có thể
càng ngày càng được sủng ái quả thật là do nàng ta có bản lĩnh."
Về phần chính ngươi cũng dồn hết tâm tư đi lấy lòng Hoàng thượng nhưng lại không được Hoàng thượng sủng ái, đó là do ngươi không có bản lĩnh.
Người không có bản lĩnh thì đừng đi so sánh với người khác, đừng nghĩ ai cũng vô dụng như mình.
Đương nhiên, những lời sau đó Ngọc Châu cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Lúc ấy Ngọc Châu bị Quý gia sắp xếp để tiến cung còn nghĩ hà cớ gì mà Quý
lão gia phải cho nàng tiến cung chứ? Nếu Quý Chiêu dung đã trèo lên được vị trí này rồi thì chắc hẳn cũng không phải loại người hồ đồ, vậy thì
còn cần nàng tiến cung bày mưu tính kế cho vị này làm gì chứ?
Đến khi vào cung, tiếp xúc với Quý Chiêu dung nàng mới biết vị này không
chỉ không đủ thông minh mà lá gan cũng nhỏ không kém, nếu không có nàng ở bên khuyên nhủ thì Quý Chiêu dung sống một mình trong cung cấm này căn
bản là không chống đỡ nổi.
Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy Quý Chiêu dung nghi thần nghi quỷ, nàng an ủi mãi cũng thấy phiền.
Quý Chiêu dung biết Ngọc Châu nói có lý, nhưng từ khi Đại Hoàng tử ra đời
trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, tuy rằng đó là điều không thể,
nhưng có những lúc nàng cảm thấy Hoàng thượng giống như đã biết hết rồi.
Khương Mạn và Hồ Tu viện đồng thời được tấn vị Cửu tần, nếu Hoàng thượng cho
các nàng chút mặt mũi thì hẳn là sẽ qua đêm ở chỗ một trong hai người
các nàng. Nhưng Khương Mạn nghĩ có lẽ khả năng Vĩnh An đế nghỉ lại cung
của Hồ Tu viện cao hơn một chút, dù sao bây giờ người ta cũng đang mang
thai, nếu nói Hoàng thượng coi trọng đứa bé trong bụng nàng ta thì chắc
chắn sẽ cho Hồ Tu viện vinh sủng này.
Đương nhiên, Hồ Tu viện đang mang thai, Vĩnh An đế ngủ lại nơi đó chắc chắn cũng chỉ đơn thuần là ngủ một đêm mà thôi.
Chỉ là, điều là Khương Mạn bất ngờ chính là, buổi tối Vĩnh An đế lại chọn đến Ngọc Phù Uyển.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng." Khương Mạn mang theo Liễm Thu các nàng, uyển chuyển hạ bái.
Vĩnh An đế tiến lên đỡ lấy Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần đa lễ."
Khương Mạn đứng dậy, nhìn Vĩnh An đế rồi nói: "Hoàng thượng gần đây gầy đi
nhiều quá, ngài cũng phải chú ý thân thể mới được. Tuy chính sự quan
trọng, nhưng long thể cũng quan trọng không kém. Bận rộn quá tất hại
thân thể, nếu ngài đổ bệnh thì còn ai chăm lo cho thiên hạ này nữa?"
Khương Mạn không có nói bậy, gần đây Vĩnh An đế quả thật gầy đi không ít. Kỳ
thật hắn gầy đi không chỉ vì chuyện nạn lụt ở phía nam mà còn có một
nguyên nhân khác, chính là khi trời nóng khẩu vị của hắn cũng sẽ không
tốt, ăn không ngon đương nhiên sẽ gầy.
Nhưng Vĩnh An đế nhìn
Khương Mạn, thầm nghĩ, tiểu phi tần này của hắn lại chẳng gầy đi chút
nào, có lẽ là do khẩu vị của nàng tốt, chuyện ăn uống cũng không bị ảnh
hưởng vì thời tiết nóng bức.
"Bình thường ái phi hay ăn gì thế?"
Khương Mạn không biết tại sao chủ đề lại nhảy đến chỗ này, nhưng vấn đề này
cũng không có gì khó khăn, nàng thành thật nói: "Thần thiếp ngày thường
đều ăn đồ ăn của thiện phòng, đồ ăn ở đó thường là mua tươi mới từ bên
ngoài, thần thiếp cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn hết."
Vĩnh An đế gật đầu, hắn cũng đoán được phần nào.
"Ái phi có lúc nào cảm thấy ăn không ngon miệng không?" Vĩnh An đế hỏi.
Khương Mạn suy nghĩ một lát rồi đỏ mặt lắc đầu, hình như nàng không có lúc nào cảm thấy chán ăn hết. Những người khác đổ bệnh thường sẽ không có khẩu
vị ăn uống, nhưng nàng đổ bệnh phải uống cháo trắng cũng cảm thấy rất
ngon. Trước kia có nghe nói phụ nữ mang thai thường khó ăn khó uống, ăn
cái gì nôn ra cái đó. Nhưng lúc nàng mang thai trừ bỏ không thể ngửi
được mùi cá tanh ra thì chuyện ăn uống hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì.
"Rất tốt." Vĩnh An đế khen.
Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế, đột nhiên thông suốt: "Có phải dạo gần đây Hoàng thượng ăn uống không ngon miệng không?"
Vĩnh An đế gật đầu, "Đúng vậy, thời tiết quá nóng, ăn cái gì cũng không vào."
Khương Mạn nói: "Chẳng trách trông Hoàng thượng lại tiều tụy thế này."
Vừa phải bận chuyện triều chính lại thêm không có khẩu vị ăn uống, không gầy đi mới là lạ.
Vĩnh An đế có chút hoài nghi sờ sờ mặt mình, hỏi: "Trẫm trông tiều tụy lắm hả?"
Khương Mạn gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng thượng ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, ăn
uống đầy đủ. Dù không muốn ăn cũng phải ăn, ngài có thể ăn ít hơn một
chút, nhưng không thể ăn quá ít được, bằng không thân thể sẽ không chịu
nổi đâu."
Vĩnh An đề nhìn tiểu tần phi tận tình khuyên bảo mình
phải ăn cái gì, ăn như thế nào thì không khỏi có chút buồn cười, nhưng
sâu trong lòng lại như có một dòng khí nóng chảy qua.
Vĩnh An đế mặt mày tươi cười, nói: "Được, trẫm nghe lời ái phi, về sau sẽ ăn uống đầy đủ."
Khương Mạn cùng Vĩnh An đế hai người nói chuyện một lát rồi chơi một ván cờ, sau đó đi tắm rửa chải đầu.
Có lẽ là gần đây Vĩnh An đế thật sự quá mệt mỏi, lần đầu tiên sau bao
nhiêu ngày tháng không lăn qua lộn lại với Khương Mạn, tắm rửa xong xuôi liền nằm lên giường ôm Khương Mạn đang ngủ.
Khương Mạn nằm trong vòng tay của Vĩnh An đế, nghe hô hấp vững vàng của hắn cũng dần dần thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Vĩnh An đế dùng bữa sáng ở Ngọc Phù Uyển, Khương Mạn
phát hiện quả thực khẩu vị của hắn không tốt cho lắm, ăn còn không bằng
một nửa bình thường.
Khương Mạn hoàn toàn không biết rằng đây là
bữa ăn mà Vĩnh An đế ăn nhiều nhất trong khoảng thời gian này, Triệu
Toàn Phúc cũng phải nhìn Khương Mạn với một ánh mắt khác. Bình thường
không phải hắn không khuyên Vĩnh An đế phải ăn uống đầy đủ, nhưng Hoàng
thượng căn bản là nghe không lọt tai, kết quả hôm nay Khương Chiêu viện
vừa khuyên vài câu Hoàng thượng liền ăn nhiều hơn. Xem ra vẫn là hắn đã
xem nhẹ địa vị của Khương Chiêu viện trong lòng Hoàng thượng rồi.