Còn Thái Hòa Cung, không nói đến cách Càn Ninh Cung hơi xa, bây giờ nếu
tu sửa một lần nữa cũng sẽ tốn không ít thời gian và sức lực, cứ như vậy cũng gây chú ý không kém.
Hiện giờ Khương Tiệp dư tuy không còn
quá khiêm tốn như ngày trước, nhưng chắc chắn nàng cũng không muốn làm
khoa trương lên như thế, cho nên nếu để Khương Tiệp dư tự mình lựa chọn, hơn phân nửa là nàng sẽ chọn Vân Hoa Cung.
Huống hồ trong lòng Hoàng thượng hẳn là cũng nghiêng về Vân Hoa Cung nhiều hơn đi?
Triệu Toàn Phúc nói xong thì thấy Vĩnh An đế gật gật đầu, tuy rằng không nói
gì, nhưng nhìn biểu cảm của Vĩnh An đế hắn có thể đoán được Hoàng thượng rất vừa lòng với đáp án hắn đưa ra.
Vĩnh An đế để Triệu Toàn Phúc cất địa đồ hoàng cung đi rồi đứng lên chuẩn bị đến Ngọc Phù Uyển.
Nhưng giây trước Vĩnh An đế vừa sai người đi chuẩn bị bộ liễn, giây sau bên
ngoài liền truyền tin cấp báo đến, mấy châu phía nam đã xảy ra lũ lụt.
Lũ lụt ở phía nam là chuyện lớn, mấy ngày kế tiếp Vĩnh An đế đều bận rộn
vì chuyện này, hết gọi người nghị sự lại đến sắp xếp cứu nạn thiên tai,
bận đến chân không chạm đất.
Tuy nói hậu cung không được can
chính, nhưng người ở hậu cung cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Biết trong khoảng thời gian này Vĩnh An đế sẽ không có tâm tình sức lực
đến hậu cung, Khương Mạn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân trước hết
không nên vội vàng.
Vĩnh An đế bận tới bận lui, thoáng chốc đã
đến tháng 6 - thời điểm nóng nhất trong năm. Khương Mạn vừa sợ lạnh lại
vừa sợ nóng, trừ sáng sớm hoặc tối khuya còn lại chắc chắn không bước ra ngoài dù chỉ nửa bước, mỗi ngày đều làm tổ trong phòng ngủ đặt rất
nhiều băng xem thoại bản, nghiên cứu sách dạy đánh cờ, thỉnh thoảng lại
may vá thêu thùa.
Năm trước bởi vì đang mang thai Nhị Hoàng tử
nên trong phòng không dám để quá nhiều băng, khiến nàng cảm giác nóng
đến hỏng cả người. Năm nay cuối cùng cũng có thể dùng băng không kiêng
nể gì, hơn nửa bởi vì hiện tại nàng đang được sủng ái, Nội Vụ Phủ cũng
không dám cắt xén số lượng của nàng.
Khương Mạn ở trong phòng căn bản là không cảm nhận được cái nóng của thời tiết bên ngoài, khoảng
thời gian này nàng dành không ít thời gian rèn luyện kỳ nghệ, bởi vậy mà khả năng đánh cờ của nàng cũng ít nhiều tiến bộ hơn.
Hôm nay
Khương Mạn đang ngồi trước bàn cờ nghiên cứu kỳ phổ thì Vãn Đông đi vào
mang theo một thân khí nóng đến, nói với Khương Mạn: "Chủ tử, Hồ Tiệp dư có thai rồi."
Quân cờ trắng trong tay Khương Mạn hơi dừng một
chút, sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi, đặt quân cờ ở vị trí nên đặt rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Làm sao ngươi biết được tin này?"
Vãn Đông nói: "Đã truyền khắp hậu cung rồi thưa chủ tử, lúc Hồ Tiệp dư đi
Ngự Hoa Viên ngắm hoa té xỉu, cung nữ bên người nàng còn tưởng nàng ngất vì trời quá nóng, đến lúc thái y bắt mạch mới biết được Hồ Tiệp dư đã
mang long thai được hơn một tháng rồi."
Khương Mạn nghe xong trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Hồ Tiệp dư có làm sao không vậy, thời tiết
nóng như thế này còn chạy tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa?"
Vãn Đông
cười nói: "Có lẽ mục đích ban đầu của Hồ Tiệp dư cũng không phải là ngắm hoa." Hiện tại thiên tai ở phía nam cơ bản đã được giải quyết, Vĩnh An
đế cũng nên bước chân vào hậu cung rồi.
Khương Mạn nhấp nháy mắt, "Chẳng lẽ Hồ Tiệp dư nghĩ Hoàng thượng sẽ đi dạo Ngự Hoa Viên vào một
ngày nóng như đổ lửa thế này sao?"
Cái này Vãn Đông cũng không
rõ, bất quá nàng cảm thấy hơn nửa là Hồ Tiệp dư đã nghe được tin tức gì
đó nên mới chạy đến Ngự Hoa Viên "ngắm hoa."
"Lúc này chắc là Hoàng thượng đã đến Ung Hòa Cung rồi nhỉ?" Khương Mạn hỏi.
Từ năm ngoái sau khi Tống Tu nghi sinh hạ Ngũ Công chúa, trong cung đã hơn nửa năm không có tin vui, bây giờ Hồ Tiệp dư có thai, chắc hẳn là Vĩnh
An đế sẽ rất vui mừng.
Vãn Đông cẩn thận thăm dò sắc mặt Khương Mạn, gật đầu nói: "Hoàng thượng đã tới đó rồi."
Khương Mạn bình tĩnh gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Nàng nghĩ tuy rằng
bây giờ Hồ Tiệp dư không còn được sủng ái như trước đây, nhưng Vĩnh An
đế thỉnh thoảng cũng sẽ triệu nàng thị tẩm, hiện tại Hồ Tiệp dư có thai, chắc hẳn đêm nay Vĩnh An đế sẽ ngủ lại Ung Hòa Cung đi?
Đêm đó Vĩnh An đế không ngủ lại Ung Hòa Cung, nhưng cũng không tới chỗ của phi tần khác.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiệp dư nhận lễ vật được Hoàng đế ban cho, theo sau đó
còn có một đạo thánh chỉ tấn vị, Hồ Tiệp dư tấn thành Hồ Tu viện.
Khương Mạn nghe được tin tức, không khỏi choáng váng một hồi mới khôi phục
tinh thần, thầm nghĩ chẳng lẽ Hồ Tu viện mới là chân ái trong lòng Vĩnh
An đế? Năm ngoái nàng, Lữ Mỹ nhân, Quý Chiêu dung, Tống Tu nghi có thai
đều không được tấn vị, còn Hồ Tiệp dư mới chẩn ra mang thai Hoàng thượng liền tấn vị cho nàng ấy, có thể thấy rằng Hoàng thượng thật sự rất vui.
Trong hậu cung người có suy nghĩ như Khương Mạn, nghĩ Hoàng thượng coi trọng Hồ Tu viện cũng không ít.
Chỉ là, các nàng không một ai ngờ tới, vào buổi chiều cùng ngày lại có một đạo thánh chỉ được đưa tới Ngọc Phù Uyển.
Khương Mạn đang cầm thánh chỉ tấn vị Chiêu viện của nàng mà ngơ ngẩn, thế này
có phải là phúc từ trên trời rơi xuống không? Nàng mới nghĩ làm cách nào để nhanh chóng được tấn vị, Vĩnh An đế đã mang thánh chỉ tấn vị đến cho nàng.
"Chủ tử, chủ tử?" Vãn Đông lay lay Khương Mạn, Khương Mạn
lấy lại tinh thần mới thấy Triệu Toàn Phúc vừa đến tuyên chỉ vẫn đang
đứng đó chúc mừng nàng.
Khương Mạn điều chỉnh lại tinh thần của
mình, nhận lấy hà bao trong tay Vãn Đông, cười nói với Triệu Toàn Phúc:
"Làm phiền Triệu công công phải đi một chuyến, đây là chút tâm ý, công
công cầm lấy uống trà đi."
Triệu Toàn Phúc cũng không từ chối,
nhận hà bao trong tay Khương Mạn, nói: "Vậy tiểu nhân xin hưởng lây chút niềm vui của nương nương."
Khương Mạn và Triệu Toàn Phúc nói
thêm vài câu, Triệu Toàn Phúc cười nói: "Chiêu viện nương nương ở Ngọc
Phù Uyển này cũng hơn 5 năm rồi nhỉ?"
Khương Mạn gật đầu, "Đúng vậy, từ lúc tiến cung đã ở chỗ này, quay đi quay lại vậy mà đã qua 5 năm rồi."
Triệu Toàn Phúc lại nói thêm vài câu với Khương Mạn rồi cáo từ rời đi.
Triệu Toàn Phúc vừa đi, bốn người Liễm Thu, Vãn Đông, Tiểu Đậu Tử, Tiểu Quả
Tử liền vây lại chúc mừng Khương Mạn, trên mặt mỗi người đều hiện ý cười tràn đầy.
Khương Mạn cũng rất vui vẻ, thưởng cho mỗi người không ít.
Nếu nói thánh chỉ tấn vị Hồ Tu viện làm hậu cung hâm mộ ghen tị không thôi, thì thánh chỉ tấn vị Khương Mạn khiến cho mọi người đều không khỏi suy
nghĩ nhiều hơn.
Vị phân Cửu tần, lại có một hoàng tử bên cạnh, Khương Chiêu viện hình như cách vị trí kia càng ngày càng gần.
Người thấy lo lắng nhất chính là Quý Chiêu dung, nàng đã ở vị trí chiêu dung
này vài năm rồi, lúc trước khi sinh hạ Đại Hoàng tử Hoàng thượng cũng
không tấn vị cho nàng, vậy mà một Khương Tài tử vốn không là gì trong
mắt bọn họ thoáng cái đã trở thành chính nhị phẩm Cửu tần, tiếp theo có
phải là sẽ được tấn thành Thục phi trong Tứ phi không?
Quý Chiêu
dung suy nghĩ rất lâu, nói với Ngọc Châu: "Ngươi nói có phải Hoàng
thượng nhìn trúng Nhị Hoàng tử không, cho nên trong một thời gian ngắn
đã tấn Khương Tài tử lên thành chiêu viện?"
Trên đời này không chỉ có con quý nhờ mẹ, mà trường hợp mẹ quý nhờ con cũng có không ít.
Quý Chiêu dung nghĩ có lẽ là do Nhị Hoàng tử, bởi trước khi Nhị Hoàng tử
chào đời, Vĩnh An đế cũng không mấy sủng ái Khương Chiêu viện.
Ngọc Châu lắc đầu nói: "Hẳn là không phải đi? Nhị Hoàng tử bây giờ mới được
bao nhiêu tuổi, nó chỉ là một đứa nít ranh, Hoàng thượng có thể nhìn
trúng nó ở điểm nào chứ?"
"Vậy ngươi nói xem vì sao từ sau khi
Nhị Hoàng tử ra đời Khương Chiêu viện liền một đường vinh sủng?" Quý
Chiêu dung cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
- ----------
Editor có lời muốn nói: móa con mèo làm t tốn thêm tgian làm lại chap này