Vĩnh An đế thấy Khương Mạn một mái tóc đen chỉ vấn thành một búi tóc đơn
giản, các loại trâm vòng đồ trang sức đều không mang, trên mặt cũng chưa trang điểm, nhìn cũng biết là Khương Mạn đã nghỉ ngơi, nhưng nghe tin
của Nhị Hoàng tử lại vội vàng chạy tới.
Nhìn Khương Mạn mặt đầy
căng thẳng quan sát Nhị Hoàng tử đang khóc náo cùng thái y đang chẩn
mạch, Vĩnh An đế tiến lên cầm tay nàng an ủi: "Ái phi yên tâm, Nhị Hoàng tử sẽ không có chuyện gì đâu."
Lời này vừa là an ủi Khương Mạn,
cũng là sự bảo đảm, Nhị Hoàng tử không chỉ là hài tử của Khương Mạn, đối với hắn mà nói Nhị Hoàng tử cũng quan trọng như vậy, hắn sẽ không để
Nhị Hoàng tử xảy ra chuyện.
Trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt
độ, khiến Khương Mạn thoáng tỉnh táo hơn, nàng ngửa đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Vĩnh An đế, "Hoàng thượng, thân thể Nhị Hoàng tử vẫn luôn
khang kiện, tại sao lại đột nhiên đau bụng chứ?"
Khương Mạn có chút bận tâm có phải là có người nào dùng thủ đoạn với Nhị Hoàng tử không.
Không thể trách Khương Mạn suy nghĩ nhiều, mặc dù Từ Ninh Cung có Thái hậu
nương nương trấn giữ, người bình thường rất khó với tay tới Từ Ninh
Cung, nhưng những thủ đoạn xấu xa trong hậu cũng trước giờ luôn khó lòng phòng bị, cho dù Từ Ninh Cung trông như một khối sắt cũng khố có thể
bảo đảm không có ai ở bên trong táy máy tay chân.
Hơn nữa từ khi
Nhị Hoàng tử được sinh ra tới giờ vẫn luôn ăn ngon ngủ say, cường tráng
như một con nghé vậy, làm sao lúc xế chiều nàng rời Từ Ninh Cung hắn vẫn còn tốt, mới qua chưa được bao lâu lại đau bụng chứ?
Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu cứ đau bụng không ngừng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Có lẽ vú nuôi không để ý thức ăn." Vĩnh An đế nhéo tay Khương Mạn, an ủi.
Lo lắng của Khương Mạn Vĩnh An đế biết, chỉ là hắn hy vọng lần này Nhị
Hoàng tử đau bụng không liên quan đến bất kỳ ai, nếu không...
Nếu thật sự có người lớn gan dám động tay động chân với Nhị Hoàng tử, đôi
mắt Vĩnh An đế thoáng qua vẻ tàn khốc, hắn chắc chắn sẽ khiến người đó
trả giá thật lớn.
Khương Mạn và Vĩnh An đế nói vài lời, thái y đã chuẩn mạch cho Nhị Hoàng tử xong.
Thái y hôm nay tới chẩn mạch cho Nhị Hoàng tử là một vị họ Thang, Thang thái y giỏi nhất là về các bệnh của trẻ nhỏ, việc điều dưỡng thân thể của
Ngũ Công chúa cũng là hắn phụ trách.
Khương Mạn nhìn sắc mặt
Thang thái y không hề nghiêm trọng, mơ hồ còn có ý thở phào nhẹ nhõm, lo âu trong lòng Khương Mạn cũng giảm đi, bất kể nguyên nhân Nhị Hoàng tử
đau bụng là gì, thân thể Nhị Hoàng tử hẳn là không có gì đáng ngại.
Quả nhiên, Thang thái y mở miệng liền nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Khương Tiệp dư, Nhị Hoàng tử không có gì đáng ngại. Nguyên nhân đau bụng có lẽ là do vô tình mà có, một là có thể gần đây vú nuôi
ăn đồ ăn quá mức dầu mỡ, hai là gần đây thời tiết bỗng dưng nóng lên mới khiến Nhị Hoàng tử đau bụng. Thần khai một ít thuốc để hoàng tử uống
ngay bây giờ, sáng sớm ngày mai lại uống thêm một lần nữa là sẽ ổn."
Vĩnh An đế gật đầu một cái, phất tay nói: "Đi kê đơn thuốc đi."
Từ lúc Nhị Hoàng tử không khỏe, vú nuôi của Nhị Hoàng tử, Tần thị vẫn luôn lo lắng, sau khi nghe thái y nói một trong những nguyên nhân Nhị Hoàng
tử đau bụng là vì nàng ăn đồ quá dầu mỡ thì vừa hối hận áy náy lại bất
an. Lúc Thang thái y rời đi, tầm mắt của Vĩnh An đế chuyển hướng sang
nàng, sắc mặt nàng trắng hơn vài phần.
Khương Mạn cũng không quản sắc mặt của Tần thị thế nào, nàng thấy Nhị Hoàng tử ở trong ngực Tần
thị khóc khàn cả giọng nhưng lại không cho người khác bế, liền tiến len
thử đưa tay về phía Nhị Hoàng tử.
Kết quả là Nhị Hoàng tử vốn
không để cho ai đến gần vừa thấy nàng đưa tay ra liền vung tay đá chân
lao vào lòng nàng, nước mắt Khương Mạn chợt rơi xuống, nàng đưa tay lau
nước mắt đi, nhận lấy Nhị Hoàng tử từ Tần thị, ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ
dành.
Không còn bế Nhị Hoàng tử, Tần thị vội vàng quỳ xuống tạ
tội, "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Khương Tiệp dư thứ tội, nô tỳ
không chăm sóc tốt Nhị Hoàng tử, nô tỳ đáng chết."
Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn đang bế Nhị Hoàng tử, không mở miệng nói chuyện.
Nhị Hoàng tử cong người nằm trong lòng Khương Mạn, hai hàng lệ ủy khuất chảy xuống.
Một tay Khương Mạn ôm lấy Nhị Hoàng tử, một tay nhẹ vỗ lưng hắn, ôn nhu dỗ
dành: "Giác nhi ngoan, Giác nhi không khóc. Lát nữa uống xong thuốc là
thoải mái a, nương yêu Giác nhi nhất, Giác nhi không khóc, nương bồi
Giác nhi được không?"
Có lẽ là mùi hương trên người Khương Mạn
khiến Nhị Hoàng tử yên tâm, hoặc cũng có lẽ là thanh âm của Khương Mạn
thành công trấn an Nhị Hoàng tử, tiếng khóc của hắn dần dần nhỏ lại, bất quá vẫn nằm trên bả vai Khương Mạn không ngẩng đầu lên, tiểu hài tử
cũng hơi co người lại.
Vĩnh An đế thu hồi tầm mắt, trầm mặc nhìn
về phía Tần Thị đang quỳ dưới đất, "Ngươi là vú nuôi của Nhị Hoàng tử,
vì ham muốn ăn uống của mình mà khiến Nhị Hoàng tử thành ra thế này là
tội lớn, trẫm cho dù có chém ngươi cũng không quá đáng."
Tần thị
có lòng muốn giải thích, thật ra nàng cũng không phải là do bản thân
thèm ăn muốn uống mới đi uống những thứ cháo gà hay canh chân gà dầu mỡ
kia, nàng là bởi vì Tô ma ma bên người Thái hậu nương nương nói vú nuôi
ăn càng tốt, đứa trẻ mới có thể cường tráng hơn, vì vậy nàng mới cố chịu đựng sự ghê tởm uống những thứ canh dầu mỡ đó.
Nhưng suy nghĩ
một chút, Tô ma ma là người có thể diện nhất trước mặt Thái hậu nương
nương, ý của bà cũng đại biểu cho ý của thái hậu, nếu nàng nói như vậy,
há chẳng phải là đẩy hết trách nhiệm lên người Thái hậu nương nương sao?
Nàng là bề tôi tớ, chủ tử có sai cũng là đám hạ nhân các nàng không khuyên
nhủ tốt, huống chi Thái hậu nương nương vẫn còn ở đây, nàng nói như vậy
khác nào đánh vào mặt Thái hậu nương nương đâu.
Tần thị nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra, cam chịu nói: "Nô tỳ biết tội."
"Rất tốt!" Vĩnh An đế gật đầu một cái, gọi một tiếng: "Triệu Toàn Phúc."
Mặc dù tâm tư của Khương Mạn hơn nửa đều đặt trên người Nhị Hoàng tử, nhưng cũng có chú ý đến những lời Vĩnh An đế hỏi Tần thị. Tần thị vẫn luôn
chăm sóc Nhị Hoàng tử rất tốt, nàng đối với Tần thị vẫn khá tin tưởng.
Mặc dù lần này Nhị Hoàng tử đau bụng phần lớn nguyên nhân là ở đồ ăn mà Tần thị dùng, nhưng Khương Mạn cảm thấy Tần thị không đáng tội chết, nhưng
nếu cứ tha cho Tần thị dễ dàng như vậy, Khương Mạn lo lắng lần sau nàng
ta sẽ tiếp tục tái phạm. Hơn nữa nàng muốn cho Tần thị một cái ơn, để
sau này nàng ta chăm sóc Nhị Hoàng tử tốt hơn nữa.
Cho nên khi
Vĩnh An đế nói tội của Tần thị phải chém nàng cũng không vội nói giúp,
đến tận khi Tần thị đã nhận tội, Vĩnh An đế đã gọi Triệu Toàn Phúc nàng
mới mở miệng nói: "Hoàng thượng khai ân!"
Khương Mạn hướng về
phía Vĩnh An đế, nói: "Mặc dù Tần thị không chăm sóc tốt Nhị Hoàng tử,
khiến thân thể Nhị Hoàng tử khó chịu, Hoàng thượng có chém nàng cũng là
đúng. Nhưng dù gì Tần thị vẫn là vú nuôi của Nhị Hoàng tử, từ khi tiểu
hài tử ra đời vẫn luôn chăm sóc nó, xin Hoàng thượng vì Nhị Hoàng tử mà
tha tội chết cho Tần thị."
Tiểu phi tần của hắn cũng thật thông minh!
Hắn vốn là chờ Khương Mạn cầu tình thay Tần thị, bây giờ Khương Mạn vừa lên tiếng, hắn cũng biết thời biết thế nói: "Nếu Khương Thiệp dư đã thay
người xin tha thứ, vậy trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi."