Lúc Vĩnh An đế tới, không khí trong Minh Sắt Cung trầm lặng đến rợn
người, trên mặt mỗi một cung nhân đều mang vẻ mờ mịt và ngưng trong, còn có người nhỏ giọng khóc thút thít.
Đại Cung nữ Mộ Vũ của Minh Sắt Cung nhìn thấy Vĩnh An đế tới, vội vàng hành lễ nghênh đón: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng."
Mặc dù nhìn Mộ Vũ coi như trấn định, nhưng nhìn kỹ liền có thể thấy được hốc mắt đỏ bừng của nàng, hẳn là vừa mới khóc xong.
Vĩnh An đế nói: "Đứng lên đi, trẫm đi xem Tống Tu nghi một chút."
Giọng Mộ Vũ bi thương nói: "Nương nương đang đợi Hoàng thượng trong tẩm điện."
"Ừ." Vĩnh An đế đáp một tiếng, cất bước đi vào tẩm điện của Tống Tu nghi.
Tống Tu nghi lẳng lặng nằm trên giường, cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm cánh
cửa, nhìn thấy Vĩnh An đế đi vào, Tống Tu nghi ngọ nguậy ngồi dậy, nụ
cười tái nhợt nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng tới a?"
Tống Tu nghi gầy đi rất nhiều, nói da bọc xương để hình dung cũng không quá, quần áo mặc lên người rộng thùng thình.
Vĩnh An đế nhìn mà lòng có hơi chua xót, hắn ngồi xuống mép giường, nói: "Trẫm tới xem nàng một chút."
Tống Tu nghi gật đầu một cái, nói: "Làm phiền Hoàng thượng phải tới đây vào
lúc này, thần thiếp thật sự rất áy náy, nhưng thần thiếp lo rằng mình
không thể chống đỡ đến sáng mai nên chỉ có thể làm phiền Hoàng thượng."
Tống Tu nghi cũng không muốn nghe mấy lời an ủi giả tạo của Vĩnh An đế, cho
nên không đợi Vĩnh An đế mở miệng, nàng đã tiếp tục nói: "Bây giờ điều
khiến thần thiếp không yên tâm nhất chính là Ngũ Công chúa, thần thiếp
tìm Hoàng thượng tới là muốn hỏi Hoàng thượng một câu về vấn đề nuôi
dưỡng Ngũ Công chúa sau này."
"Trong lòng ái phi có ứng cử viên
nào à?" Đối với vấn đề này Vĩnh An đế đã sớm có tính toán, bất quá hắn
cũng không ngại ý tưởng của Tống Tu nghi một chút, nếu Tống Tu nghi đề
cử người nào đó, nếu người đó ổn thỏa thì hắn cũng không ngại làm theo
nguyện vọng của nàng.
Lúc này, Tống Tu nghi cũng không cố kỵ
nhiều nữa, nàng trực tiếp nói ý tưởng của mình ra, "Thần thiếp muốn Ngũ
Công chúa cũng được như Nhị Hoàng tử vậy, được thái hậu nương nương nuôi dưỡng."
Không phải Tống Tu nghi muốn Ngũ Công chúa ganh đua cao
thấp với Nhị Hoàng tử, chỉ là khoảng thời gian này nàng đã xem xét hết
tất cả những người có thể nuôi dưỡng Ngũ Công chúa một lượt, nếu Ngũ
Công chúa là một công cháu khỏe mạnh, hoặc là một hoàng tử thì nàng còn
có thể chọn được người tương đối thích hợp để nuôi dưỡng Ngũ Công chúa.
Nhưng cơ thể của Ngũ Công chúa yến ớt như vậy, những người có quyền nhận Ngũ Công chúa sợ là cũng không mấy để ý. Nàng muốn giao Ngũ Công chúa
cho Từ Ninh Cung chăm sóc không phải vì trông cậy vào thái hậu có thể
dành nhiều tâm tư hơn cho nó, mà bởi vì ở đó Ngũ Công chúa ít nhất sẽ
không phải chịu đựng nghiêm khắc, còn chuyện người chăm sóc nó đã có
Triều Vân và Mộ Vũ.
Vĩnh An đế nghe yêu cầu của Tống Tu nghi xong, trầm mặc một hồi rồi cự tuyệt nói: "Chuyện này không ổn."
Tống Tu nghi thất vọng cụp mắt lại, "Vậy Hoàng thượng có dự định gì?"
Vĩnh An đế nói: "Trẫm định để Ngũ Công chúa tiếp tục ở lại Minh Sắt Cung.
Nàng có thể yên tâm, Ngũ Công chúa là con gái của trẫm, trẫm sẽ không để nó phải chịu thiệt thòi."
Tống Tu nghi ngẩn ra, để cho Ngũ Công
chúa tự sống một mình? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới điều này, Cảnh triều
qua bao nhiêu thời đại đều là lúc hoàng tử công chúa chưa đủ tuổi thành
niên sẽ giao cho các phi tần khác nuôi dưỡng, chưa bao giờ có chuyện
hoàng tử công chúa được sống một mình khi chưa thành niên.
Nhưng
không thể không nói an bài như vậy rất tốt, Ngũ Công chúa là một công
chúa, chính xác hơn là một công chúa có cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, nàng cũng không cần lo lắng có người đối phó với công chúa. Nếu Ngũ Công
chúa được sống một mình, lại có hai người Triều Vân cùng Mộ Vũ ở bên
chiếu cố, còn có cả Vĩnh An đế quan tâm, trừ phi thân thể công chúa
không thể chống đỡ được, còn không thì dù sau này không thể thành một
người cực kỳ tôn quý, cũng sẽ không phải là người để mặc người khác khi
dễ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, vẻ mặt Tống Tu nghi thả lỏng một chút, "Thần thiếp tạ Hoàng thượng đã phí tâm vì Ngũ Công chúa."
Vĩnh An đế không có biểu tình gì, nói: "Trẫm nói rồi Ngũ Công chúa cũng là con gái của trẫm."
Tống Tu nghi cười một tiếng, không tiếp tục đề tài này mà chỉ nói: "Thần
thiếp còn có một chuyện muốn cầu Hoàng thượng, hai Đại Cung nữ bên người thần thiếp là Triều Vân và Mộ Vũ cũng muốn tiếp tục phục vụ cho Ngũ
Công chúa, thần thiếp hy vọng Hoàng thượng có thể đồng ý với thần thiếp, về sau để các nàng tiếp tục hầu hạ công chúa, còn nếu thân thể công
chúa không thể chống đỡ được nữa, vậy thì cho các nàng rời cung."
Triều Vân và Mộ Vũ đứng một bên đã khóc không thành tiếng.
Vĩnh An đế nhìn hai người một cái, gật đầu, "Được."
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."
Tống Tu nghi nói xong, dường như là vô cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, Triệu
Toàn Phúc vội vàng tiến lên thăm dò hô hấp của Tống Tu nghi, sau đó nhỏ
giọng bẩm báo với Vĩnh An đế: "Tu nghi nương nương quá mệt mỏi, đã ngủ
rồi."
Hai người Triều Vân và Mộ Vũ thầm thở phào, mặc dù các nàng biết Tống Tu nghi không chống đỡ được bao lâu nữa, nhưng vẫn hy vọng có thể kéo thêm một chút thời gian.
Vĩnh An đế đứng lên nhìn Tống
Tu nghi đang hô hấp yếu ớt, cuối cùng cũng không chọn trở về Càn Ninh
Cung, nói với Triều Vân và Mộ Vũ một tiếng: "Trẫm tới thiên điện nghỉ
một đêm, các ngươi ở bên hầu hạ Tống Tu nghi cẩn thận." Sau đó liền mang Triệu Toàn Phúc tới thiên điện.
Lúc này đã qua hơn nửa giờ sửu,
Vĩnh An đế nằm trong thiên điện Minh Sắt Cung một lúc vẫn không ngủ
được, bất kể là bởi vì cái gì, nhưng Tống Tu nghi đã theo hắn mấy năm,
cho dù hắn đối với nàng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng mắt thấy Tống Tu nghi biến mất như vậy, trong lòng hắn cũng không phải không có chút
xao động nào.
Rất nhanh đã tới giờ dần, Vĩnh An đế mới ngủ chưa
được bao lâu liền nghe thấy từ tâm điện của Tống Tu nghi truyền ra tiếng khóc, hắn mở mắt ra, Triệu Toàn Phúc vừa vặn báo lại: "Hoàng thượng,
Tống Tu nghi đi rồi."
Vĩnh An đế xuống giường, "Trẫm đi xem một chút."
Lúc Vĩnh An đế đi tới, cung nhân của Minh Sắt Cung đã quỳ thành một khối
trong điện, ngay cả Ngũ Công chúa cũng được vú nuôi ôm trong lòng quỳ ở
đó.
Vĩnh An đế đi quà nhìn Tống Tu nghi một cái, Tống Tu nghi đi
coi như yên bình, nhìn kỹ còn có cảm giác như nàng lộ ra một nụ cười
thản nhiên.
Vĩnh An đế xoay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tống Tu nghi có công sinh Ngũ Công chúa, truy phong Thục phi, nói Tông Nhân
Phủ tổ chức tang lễ thật tốt."
"Khấu tạ Hoàng thượng." Hai người Triều Vân và Mộ Vũ dẫn đầu tạ ơn với Vĩnh An đế.
Bước chân Vĩnh An đế không ngừng, từ Minh Sắt Cung đi ra, nhìn trăng treo
chân trời vẫn còn sáng, thầm nghĩ có lẽ đối với Tống Tu nghi mà nói,
chết ngược lại là một loại giải thoát.
Khương Mọn ngủ một giấc,
vừa tỉnh lại liền nghe tin Tống Tu nghi đã đi, nàng không có xích mích
gì với Tống Tu nghi, nhưng cũng không có giao tình gì, Tống Tu nghi đi
nàng không quá thương tâm, nhưng trong lòng cũng không mấy thoải mái.
Khương Mạn được Liễm Thu cùng Vãn Đông hậu hạ vội vàng dùng mấy miếng điểm
tâm, đổi một thân y phục đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc
liền mang Vãn Đông đi Minh Sắt Cung.