Vĩnh An đế nghe vậy rất thích thú hỏi: "Nếu trẫm không hài lòng thì sao?"
Khương Mạn nói: "Thần thiếp giúp Hoàng thượng mài mức đến tay cũng đau, thế mà Hoàng thượng còn chưa hài lòng? Vậy thì thần thiếp thật khổ quá mà."
"Ha ha ha..." Vĩnh An đế đưa tay kéo Khương Mạn ngồi vào lòng mình, vui vẻ
nói: "Ái phi nói như vậy, trẫm làm sao dám nói không hài lòng chứ. Ai
phi mài mực rất tốt, trẫm vô cùng hài lòng, phải thưởng mới được."
"Triệu Toàn Phúc, trẫm nhớ hai ngày trước Đông Châu dâng lên cống phẩm, trong
đó có một cây trâm hoa đào và một đôi vòng ngọc phỉ thúy, trông cũng
không tệ, tìm ra cho Khương Tiệp dư rồi đưa đến Ngọc Phù uyển đi."
Khương Mạn xấu hổ đỏ mặt, ngồi trong lòng Vĩnh An đế, nhỏ giọng nói cảm ơn, "Thần thiếp tạ Hoàng thượng ban thưởng."
Khương Mạn mặc dù không thị tẩm nhiều, nhưng cũng đã hầu hạ mấy lần, huống hồ
nàng còn sinh cả Nhị Hoàng tử rồi, nhưng có lẽ là đang ở Ngự Thư phòng
lại bị Vĩnh An đế ôm vào lòng như thế, ngược lại so với lúc thị tẩm càng không được tự nhiên hơn.
Tròng mắt Vĩnh An đế nhìn vào khuôn mặt ngày càng đỏ của cô gái trong lòng, tay có chút không yên phận nhéo cái tai đỏ hồng của nàng.
Đôi tai của nàng độ lớn vừa phải, hình
dáng nhỏ gọn, mềm mại lại thẳng tắp, giống như hai cái vỏ sò xinh xắn
vậy, chính xác là giống vỏ trai. Bởi vì xấu hổ mà đôi tai có chút nóng,
nhưng không thể không nói cảm giác không tệ.
Vĩnh An đế lại bóp nhiều thêm hai cái.
Khương Mạn cố gắng che đôi tai đang bị Vĩnh An đế trêu đùa lại, ngẩng đầu
hướng về phía Vĩnh An đế bất mãn kêu một tiếng: "Hoàng thượng!"
Chẳng qua là thanh âm kia nũng nịu, nói là bất mãn nhưng lại giống làm nũng hơn.
Khương Mạn ngẩng đầu lên vừa vặn khiến Vĩnh An đế nhìn vào ánh mắt của nàng,
đôi mắt hạnh sáng ngời ướt át giống như đang tố cáo hắn, lại khiến cho
hắn càng muốn khi dễ nàng hơn. Đột nhiên, Vĩnh An đế lại đưa tay lên che đôi mắt của nàng lại.
Lông mi Khương Mạn dường như bất an khẽ
run mấy cái, như những sợi lông chim nhẹ nhàng gãi vào lòng Vĩnh An đế,
hắn thuận thế cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi giương lên của Khương
Mạn.
Kết thúc một nụ hôn sâu, hô hấp của Vĩnh An đế và Khương Mạn đều có chút dồn dập.
Vĩnh An đế vừa dùng tay không ngừng vuốt ve sống lưng của tiểu phi tần, một bên xoa dịu dục vọng đang cháy lên sâu trong cơ thể.
Qua một lúc lâu, hai người mới dần bình tĩnh lại, bất quá đôi môi của
Khương Mạn vẫn đỏ hồng, nhiệt độ trên mặt cũng khó hạ xuống trong chốc
lát.
Vĩnh An đế cảm thấy làm một vị minh quân, hắn thật sự không
nên ở nơi thanh tịnh thế này làm đến mức thành chuyện ban ngày tuyên
dâm, nhưng nếu hắn và cô gái này còn ngồi đây nữa, có lẽ hắn cũng không
khống chế được chính mình nữa.
Vĩnh An đế kéo Khương Mạn đứng dậy, nói: "Hôm nay khí trời rất tốt, ái phi bồi trẫm đi Ngự Hoa viên một lát đi."
Khương Mạn nhu thuận đáp một tiếng: "Được."
Hoa trong Ngự Hoa viên đang lúc nở rộ, hoa đào đã tàn, bạch ngọc lan, tử
ngọc lan, thùy ti hải đường, tử kinh đăng đã nở rực rỡ sắc màu.
Vĩnh An đế thấy ánh mắt của Khương Mạn không dừng lại trên quá lâu trên bất kỳ loài hoa nào, liền hỏi: "Ái phi thích hoa gì?"
Khương Mạn cười, khuôn mặt vô tư nói: "Chỉ cần là hoa nở đẹp mắt thần thiếp
đều thích, bất quá thần thiếp thích nhất là hoa quế."
Hoa quế?
Đây là câu trả lời mà Vĩnh An đế không hề nghĩ tới, "Vì sao ái phi lại
thích hoa quế nhất? Hoa quế không ung dung cao quý, cũng không cao nhã
thanh tịnh, đóa hoa cũng nhỏ, ẩn núp giữa những lá cây, còn chưa nói đến nở có đẹp hay không."
"Bởi vì lúc hoa quế nở rất thơm a. Thần
thiếp rất thích mùi hương của hoa quế, lúc thần thiếp còn ở nhà, bên
ngoài phòng có trồng một cây hoa quế. Hàng năm lúc hoa quế nở, ở trong
phòng thiếp đều có thể ngửi thấy mùi thơm. Hơn nữa dùng hoa quế làm
nguyên liệu thức ăn cũng rất ngon, bất kể là bánh hoa quế, rượu hoa quế
hay là hoa quế nếp ngó sen thần thiếp đều rất thích ăn."
Vĩnh An đế phát hiện ra rằng tiểu phi tần này của hắn bất kể là nói cái gì cuối cùng đều có thể nhắc tới phương diện ăn uống.
Khương Mạn nhìn ánh mắt một lời khó nói hết của Vĩnh An đế, vô tội hỏi lại: "Vậy còn Hoàng thượng, Hoàng thượng thích hoa gì?"
Câu hỏi này khiến Vĩnh An đế trầm mặc một hồi.
Khương Mạn nghĩ có phải nàng nói sai cái gì rồi không? Nàng biết không thể hỏi Hoàng thượng thích ăn cái gì uống cái gì, nhưng nàng không biết ngay cả Hoàng thượng thích hoa gì cũng không thể hỏi. Ngay lúc Khương Mạn ảo
não nghĩ không biết mình có nên nói gì hay không thì Vĩnh An đế trả lời
câu hỏi của nàng.
"Trẫm thích hoa tú cầu."
Hoa tú cầu?
Khương Mạn chớp mắt nhìn, đáp án này rất xa so với những gì nàng nghĩ.
Nàng nghĩ cho dù hoa Vĩnh An đế thích không phải hoa lan, hoa mai, hoa
sen hay mấy loài hoa cao thượng như vậy thì cũng là mấy loại quý giá như hoa trà hay mẫu đơn, thế nào cũng không nghĩ tới Vĩnh An đế lại thích
hoa tú cầu.
Dường như nhìn thấu sự khó hiểu trong mắt Khương Mạn, hoặc là Vĩnh An đế đột nhiên muốn nói với nàng chuyện hắn lúc còn rất
nhỏ đã mất mẫu hậu.
Vĩnh An đế hồi tưởng lại quá khứ, nói: "Lúc
trẫm còn nhỏ, mẫu hậu trồng rất nhiều hoa tú cầu, mỗi lúc hoa nở đều
thành từng chùm từng chùm một, trông rất vui mắt."
Bởi vì những
đóa hoa tú cầu kia, Khôn Ninh Cung lạnh tanh cũng náo nhiệt hơn. Bất quá sau khi mẫu hậu qua đời, Khôn Ninh Cung được tân trang lại một lần,
những đóa hoa mẫu hậu trồng cũng bị bỏ đi hết.
Khương Mạn nhìn
Vĩnh An đế, trong lòng muốn an ủi người trước mặt một chút. Bất quá nàng rất nhanh đã thanh tỉnh lại, người trước mắt không phải là người bình
thường, hắn là thiên tử, tồn tại như một người chỉ có thể nhìn mà không
thể chạm.
Cuối cùng Khương Mạn cầm lấy tay Vĩnh An đế, ôn nhu nói: "Hiếu Từ Hoàng thái hậu nhất định là một người mẹ rất tốt."
Trước khi thái hậu qua đời cũng không được ban thụy hiệu, sau khi Vĩnh An đế
lên ngôi mới truy phong thành Hiếu Từ Hoàng thái hậu.
Vĩnh An đế cầm bàn tay mềm mại không xương, cười một tiếng, nói: "Bà đúng là một người mẹ rất tốt."
Mẫu hậu của hắn khi còn sống cho dù hoàn cảnh của bản thân gian nan đến thế nào đều bảo vệ hắn rất tốt, cũng dạy cho hắn rất nhiều thứ. Bà dạy hắn
làm sao để sống sót trong hậu cung này khi bà chết đi, làm sao để ngồi
vào vị trí ngày hôm nay.
Sau đó hai người cũng không nhắc lại đề
tài này, Vĩnh An đế nắm tay Khương Mạn đi một hồi trong Ngự Hoa viên, đi tới một lương đình, bên ngoài có rất nhiều hoa đỗ quyên nở, cảnh đẹp ý
vui.
Hai người ở trong đình nghỉ chân một hồi, Vĩnh An đế đột nhiên nổi hứng muốn nghe bài hát.
Nếu Khương Mạn biết hát bài nào đó, lúc này Vĩnh An đế sẽ bảo nàng sẽ hát
cho hắn nghe. Đáng tiếc là Khương Mạn không biết hát, chơi đàn càng
không cần nói đến, Vĩnh An đế cũng không muốn làm khó lỗ tai mình.